Bài viết mới nhất
1 PHÚT QUẢNG CÁO
Tẩ cả bài viết
-
▼
2015
(76)
-
▼
tháng 5
(30)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (1)
- Truyện trinh thám hay – Nhà thôi miên (P5 – End)
- Truyện trinh thám hay – Nhà thôi miên (P4)
- Truyện trinh thám hay – Nhà thôi miên (P3)
- Truyện trinh thám hay – Nhà thôi miên (P2)
- Truyện trinh thám hay – Nhà thôi miên (P1)
- Vụ giết người công khai (Phần 3 – End)
- Vụ giết người công khai (Phần 2)
- Vụ giết người công khai (Phần 1)
- Sa chân – J yêu V (Phần 3)
- Sa chân – J yêu V (Phần 2)
- Sa chân – J yêu V (Phần 1)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 7)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 6)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 5)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 4)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 3)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 2)
- Sa chân – Nhà văn nổi tiếng ( Phần 1)
- Bản thú tội của Ronny
- Một vụ tai nạn trên đường cao tốc
- Một phút bồng bột của Ronny
- Câu chuyện trên chiếc xe ô tô
- Nguyên nhân của một vụ tai nạn giao thông
- Căn phòng của ông cảnh sát trưởng chật kín người
- Dấu vân tay trên chiếc cốc
- Vụ ám sát bất thành
- Vụ trao đổi với kẻ sát nhân của Williams
- Chuyển biến tâm lý của kẻ sát nhân
- Vụ ám sát mờ ám
-
▼
tháng 5
(30)
Labels
Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Chiều hôm ấy, từ trước khi nhận được bức thư đầu tiên, ở Xaratok anh đã đặt tiền cá cược vào con ngựa có biệt danh là con Đốm. Crap đã hy vọng mình thắng, nhưng khi con Đốm gần đến đích, nó chạy chệch đường và bị loại.
Anh xé vụn các tấm vé cá cược rồi đi về nhà. Sáng hôm sau, ở văn phòng, Crap cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu. Anh nhận được sáu bức thư; trong đó năm bức là những tờ hoá đơn anh không hy vọng sẽ thanh toán được sớm, cho nên anh đút luồn chúng vào ngăn kéo đã có cả một tập những hoá đơn giống như thế.
Chiếc phong bì thứ sáu không đựng hoá đơn, một lời nhắc nhở hay một lời đe doạ sẽ lấy lại món đồ mua trả dần nều không nộp tiền thường kỳ đúng thời hạn. Đó là một thông báo ngắn được đánh máy ở giữa tờ giấy.
Trước tiên lả một cái tên:
ÔNG GIÔDEP NÂYMAN
và dưới đó một dòng:
NẾU NGƯỜI NÀY CHẾT, ÔNG SẼ NHẬN ĐƯỢC NĂM TRĂM ĐÔ LA.
Crap chăm chú nhìn bức thư vừa nhận, anh lật mặt sau – không, mặt sau không có chữ gì hết, – rồi anh lại lật mặt trước, đọc lại lần nữa và xem xét kỹ phong bì – đó là chiếc phong bì bình thường của bưu điện không ghi tên người gửi, trên đó đề tên anh, địa chỉ anh và dấu bưu điện thành phố. Anh lẩu bầu chửi rủa những kẻ đùa dai. Cuối cũng, anh xé bức thư vứt vào sọt giấy lộn.
Suốt tuần lễ tiếp đó, Crap chỉ nhớ tới bức thư một hai lẩn, vì anh cũng khá bận rộn. Trước kia chưa bao giờ anh nghe nói tới một ông Giôdép Nâyman nào đó và anh hoàn toàn không trông chờ sẽ nhận được năm trăm đô. Anh không kể gì với vợ về bức thư bí ẩn kia. Và rồi anh hầu như quên hẳn chuyện này.
Đúng lúc đó anh nhận được bức thư thứ hai trong chiếc phong bì tương tự. Anh xé phong bì
và mở tờ giấy gấp tư trong đó ra. Lập tức có mườỉ tờ giấy bạc năm mươi đô la rơi xuống bàn còn trên tờ giấy, anh đọc thấy dòng chữ:
VÔ CÙNG CẢM ƠN!
Crap bối rối. Anh cố nghĩ xem tại sao anh lại được ai đó cảm ơn. Rồi nhớ tới bức thư thứ nhắt, anh chạy ra phố mưa một tờ báo. Ở mục “tin buồn” anh đọc thấy: ông Giôdép Nâyman 67 tuổi, đã mất tại bệnh viện sau một thời gian dài đau ốm…
(Còn tiếp)
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/truyen-trinh-tham-hay-nha-thoi-mien-p5.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham hay
nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Không. Buông tôi ra! Đúng là ông rồi. Charles. Tôi nhận ra ông rồi, dù bấy nhiêu năm đã qua. Hãy để tôi yên một phút nào, Charles Tôi van ông, hãy để tôi dậy… Tôi… tôi cần cái xắc của tôi. Cái khăn tay của tôi. Tôi… tôi cảm thấy… tôi sắp hắt hơi. Tôi xin ông, Charles!
- Được. Tôi sẽ đưa cái xắc cho cô. Cô cứ nằm yên đó. Thật thư giãn… Cái xắc của cô đây. Mona yêu quý của tôi.
- Cám ơn Charles.
- Mona, đừng mất bình tĩnh thế, đừng run thế… Cô để rới cái xắc của cô rồi kìa… Để tôi nhặt cho… Ồ Mona, cái lưng của tôi! Cô làm gi thế? Cái mặt của tôi! Không! Bỏ cái cô đang cầm trong tay ra! Chúng ta có đang ở thời hiện tại đâu. Cô phải quay lại ngược thời gian đi thôi, Mona, cô trở về năm cô mười sáu tuổi đi thôi. Hãy bỏ cái giũa móng tay kia ra. Mona. Bỏ ra…
- Charles, ông có nhớ cái trò ông đã làm với tôi hôm đó không? Ông có nhớ tôi đã nói những gi sau đó không?
- Mona, máu! Tôi chẳng trông thấy gì cả… Tôi không thể đứng dậy được, Giúp tôi với..
- Không, Charles, ông không ngăn nổi tôi thực hiện điều tôi phải làm đâu, vì điều này đã chín muồi trong tâm trí tôi suốt bao nhiêu năm.
- Mona, tôi xin cô, đủ rồi đấy! Không! Hãy nghe đây, Mona, tôi không phải là Charles. Dừng lại đi, Mona… Không! HÃY TỈNH LẠI ĐI, MONA! Cô phải tỉnh lại ngay lập tức…
- Này, Charles! Này! Nữa này. Vào giữa ngực! Ông nghĩ sao, hả? Sau đó, Charles, ông có nhớ tôi đã nói với ông rằng bao giờ tôi lớn, tôi sẽ tìm được ông và sẽ giểt ông. Ông nhớ không, Charles?
- Mona, cái đài ở trên bàn giấy. Nó sẽ đưa cô ra khỏi khỏi cơn mê. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc đài… đó là tín hiệu chúng ta đã thoả thuận. Ra mở đài đi, Mona. Không, đừng làm thế! Không! Đủ rồi… Tôi sẽ cố lết ra chỗ cái đài…
- Này! Charles! Vào mặt này! Vào ngực này! Bây giờ…
- Đến… nơi rồi, tôi… xoay… được… núm đài… rồi. Nhưng… Trời ơi…
(END)
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/truyen-trinh-tham-hay-nha-thoi-mien-p4.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám hay nhất
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Tất nhiên. Tôi khẳng định như vậy. Nào, chúng ta hãy đi ngược lại thời gian. Bây giờ cô hai mươi lăm tuổi. Tôi muốn trong tâm tri. cô quay lại lứa tuổi hai mươi của cô và nghĩ tới một điều gì rất dễ chịu hồi đó. Cô hãy hồi tưởng, rồi cô sẽ như đang ở năm đó. Cô hãy thư giãn đi, hoàn toàn. Cô hãy thở thật sâu, rồi lui ngược lại về thời gian và không gian. Nữa. Nữa, Mona cho tới năm cô hai mươi tuổi.
- Ông có biết điều gì vừa đến với tôi không?
- Không, Mona, điều gì vậy?
- Tôi về nhà sau buổi trình diễn đẳu tiên. Thật khó tin. Tôi đã làm việc hai giờ đồng hồ và kiếm được hai mươi đôla! Ông có hiểu không? Ở chô làm cũ, phải một tuần tôi mới kiếm nổi số tiền đó. Tôi thấy tất cả mọi người đều rât đáng mến.
- Và cô hai mươi tuổi?
- Vâng.
- Rất tốt. Nhưng bây giờ tôi muốn cô lùi xa nữa về thời gian, về các kỷ niệm của cô. Cô hãy nghĩ tới năm cô mười sáu tuổi, Mona, cái tuổi mười sáu tuyệt diệu ấy. Cô đừng nhớ lại những gì xảy ra tiếp sau, mà hãy hồi tưởng lại theo trình tự thời gian những sự việc hôm cô đi câu với Charles. Hãy nhớ lại niềm vui khi chuẩn bị. Hãy tưỏng tượng lại cảnh đó trong tâm trí. Hãy nếm trải lại thời điểm ấy. Cô hãy hết sức tập trung tư tưởng. Bây giờ cô đã đang ở đó, phải không, cô gái thân mến của tôi? Cô mười sáu tuồi-và cô chuẩn bị đi câu với Charles.
- Vâng. Chúng tôi đang ở trong bếp và xếp các thức ăn vào một cái lẵng.
- Nhưng cô không trông rõ Charles lắm, đúng không?
- Sao ấy nhỉ?… ồ!… Trước kia tôi có thể thấy rõ ông ta, nhưng bây giờ…
- Tôi biết. Bề ngoài của Charles sắp thay đổi, Mona. Charles sẽ dần dần giống tôi. Và đối với cô, tôi sẽ trở thành Charles. Cô hiểu chứ? Tôi đang biến thành Charles. Và bây giờ, tôi là Charles. Cô trông thấy tôi dưới hình dạng Charles và cô nói với tôi như với Charles. Cô hiểu chứ, Mona?
- Vâng, nhưng… ông đúng là Charles?
- Chắc chắn rồi, Mona. Cô biết như vậy mà. Cô hiểu điều đó chứ, đúng không?
- Ông… là Charles. – Có thể lắm. Đúng. Ờ! Đúng!
- Rất tốt! Bây giờ chúng ta đang ở chỗ câu cá. Cô đã uống khá nhiều thứ rượu táo ngọt lịm ấy, ngọn lành ấy, mát mẻ ấy, nó khiến cô… Không! Mona, cô gái thân mến của tôi, cô đừng dậy. Không nên. Hãy nằm như cũ. Cô phải ở đó. Ở đó.
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Bây giờ, một cách thật dửng dưng, cô hãy nhắc lại những chi tiết ấy xem nào.
- Vâng, Hồi ấy, tôi mới mười sáu tuổi. Bố mẹ tôi khá sung túc và tôi rất được chiều chuộng. Gia đình tôi có một người lái xe, tên là Charles. Ông ta nhiều tuổi hơn tôi nhiều, có lẽ đã gần 40…
- Tức là quãng tuổi tôi?
- Vâng. Nhưng ông ta đẹp trai lắm và rất dễ mến, dịu dàng. Tôi rất qúy mến ông ta.
- Tôi hiểu. Tóm lại, cô cũng có thể nói như vậy về tôi, bây giờ, đúng không?
- Nhưng… vâng, tôi nghĩ thế.
- Rất tốt. Kể tiếp đi, Mona yêu quý.
- Hôm ấy… Ông ta… Charles… đưa tôi đi câu. Chúng tôi… tôi… chúng tôi đem theo vài thứ để ăn sáng trên bãi cỏ. Chúng tôi câu ở gần một cái cối xay củ bỏ hoang. Tôi…
- Chuyện gì đã xảy ra. Mona yêu quý? Cô đừng mất bình tĩnh.
- Tôi… tôi không thích nói về chuyện đó. Tôi… tôi xấu hổ lắm!
- Cô lầm rồi. Có gì khủng khiếp lắm đâu, vả lại cô không có lỗi cơ mà. Để tôi giúp cô một chút nhé. Cái ông Charles ấy có mang theo một chai rượu táo. Phải không?
- Vâng. Chỉ có điều…
- Chỉ có điều chai rượu ấy có độ cồn rất cao, Mona, nhưng do không để ý, nên cô đã uống khá nhiều.
- Vâng. Thề là tôi say khướt, đầu óc quay cuồng, và Charles… Tôi… thôi… tôi không kể tiếp được nữa đâu.
- Kìa, kìa, cô cứ bình tĩnh nào. Mona yêu quý. Không sao đâu mà, cô cứ nói đi, cô hiểu tôi chứ?
- Vâng. Đe tôi thử cố xem.
- Vậy là hôm ấy, ở chỗ cối xay, với Charles… đã xảy ra… cái chuyện khó chịu đó đúng không?
- Vâng. Vâng. Thật kinh khủng. Ghê tởm. ồng ta thật thô bạo. Tôi… tôi chưa bao giờ… đến là ghê sợ. Đó là một con vật xổ chuồng. Ông ta…
- Mona, đừng quá kinh hãi về chuyện đó. Nào có gì quan trọng đâu. Điều quan trọng là những gì chúng ta sắp làm bây giờ, Mona. Cô hiểu chứ, đúng không?
- Vâng, tôi nghĩ là tôi hiểu…
- Rất tốt, vậy chúng ta tiếp tục. Tuần trước, chúng ta đã kết luận rằng nếu tôi giúp cô làm một cuộc hành trình ngược lại thời gian, nếu tôi dẫn cô đến ngày tháng ấy và địa điểm ấy nếu tôi làm cô tin rằng cô lại nếm trải cái kinh nghiệm ấy với Chales nhưng lần này ông ta tỏ ra dịu dàng và âu yếm với cô, không làm cô đau đớn, thì kỷ niệm đầu tiên ấy có thể sẽ biến mất khỏi tiềm thức cô và không bao giờ quay lại hành hạ cô nữa. Có đúng vậy không?
- Nếu ông nói thế.
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Bây giờ, trong khi cô nhìn ngọn lửa của chiếc bật lửa này, tôi sẽ bắt đầu đếm. Khi tôi nói “một”, cô nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn tập trung nhìn ngọn lửa mặc dù mắt cô đang nhắm. Khi tôi nói “hai”, cô lại mở mắt ra và nhìn ngọn lửa. Trong khi cô nhìn ngọn lửa lần thứ hai, tôi nói “ba”, cô nhắm mắt lại và vẫn giữ hình ảnh ngọn lửa trong tâm trí.
- Vâng.
- Cô hãy luôn nhìn ngọn lửa. Tập trung vào nhìn. Thế. Cô hiểu chứ?
- Vâng.
- Cô sẽ buồn ngủ. Mỗi lúc một buồn ngủ vì trong tâm trí cô ngọn lửa rất sáng ấy là biểu tượng của giấc ngủ, rồi cô ngủ say, mỗi lúc một say thêm. Mí mắt cô nặng như chì. Cô chỉ còn một ý muốn: ngủ, chìm vào giấc ngủ rất dễ chịu ấy, nó làm cô thư giãn. Hơi thở của cô trở nên sâu và đều… Nhưng bây giờ, cô tiếp tục nghe tôi chăm chú nhé.
- Vâng.
- Một khi cô đã ngủ say như thế, sẽ không gì đánh thức cô dậy được, không một cái gì, cô hiẻu chứ? Không một tiếng động nào, không một sự tiếp xúc lạ nào vào thân thế cô… trữ tín hiệu mã chúng ta đã giao hẹn: đó là tiếng nhạc phát ra từ chiếc đài ỏ trên bàn giấy của tôi kia… cỏ hiểu chứ?
- Vâng.
- Tốt lắm. Bây giờ, cô sẽ bước vào một giấc ngủ say, chưa bao giờ cô ngủ say đến thế. Khi thức giấc, cô sẽ rất sảng khoái. Cô sẽ không nhớ lại một sự việc khó chịu nào nữa… Cô vẫn nghe thấy tôi nói đấy chứ?
- Vâng.
- Cô có thể nói to và rõ hơn một chút được không?
- Được
- Tốt. Bây giờ, cô có nhớ lại buổi trước không?
- Có.
- Nhưng suốt cả tuần vừa rồi, cô không hề nhớ lại mình đã nói gì, làm gì trong buổi ấy, đúng không?
- Đúng.
- Bây giờ thì cô nhớ lại. Cô có nhớ tôi đã dịu dàng đặt tay lên trán cô không?
- Có.
- Nhưng cô không khó chịu về việc đó, đúng không?
- Đúng.
- Cô có nhớ bằng một giọng cực kỳ khách quan, thoải mái, cô đã kể lại các chi tiết trong đời sống cảm xúc của cô?
- Có nhớ.
- Chúng ta đã rút ra kết luận rằng điều vẫn dằn vặt cô cho tới nay, là khía cạnh đáng ghét trong cuộc phiêu lưu tình ái đầu tiên của cô đúng không?
- Đúng vậy.
- Trong buổi ấy, chúng ta đã làm rõ vài chi tiết của cuộc phiêu lưu đó, đã giải thích tại sao nó lại gây cho cô một chấn thương nặng đến thế, đúng không?
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Tốt lắm! Cô Lynn, bây giờ chúng ta bước sang buổi thứ hai. Cô cảm thấy trong người thế nào? Có dễ chịu không?
- Tôi rất dễ chịu.
- Tuyệt. Nhưng chiếc máy ghi âm từ tính kia hôm nay hình như làm cô hơi bực bội một chút Tôi thấy cô luôn luôn nhìn nó. Nếu cô e ngại, tôi sẽ đặt nó ở chỗ khác. Cô hiểu cho, chúng ta cần đến nó để sau khi cô đã ra về, tôi có thể nghe lại băng và nghiên cứu thêm. Nhưng nó phải không làm phiền cô. Khi nghiên cứu xong, tôi sê xoá cuộn băng đi. Sẽ không một ai khác nghe thấy những gì được ghi trong băng. Bởi vậy, cô đừng băn khoăn.
- Tôi có băn khoăn đâu. Chiếc máy ghi âm không hề khiến tôi khó chịu. Nhưng hôm nay tôi cảm thấy… bồn chồn và đầy lo sợ. Tôi không biết tại sao.
Được rồi, chỉ lát nữa chúng ta khắc biết. Khi ra về, cô sẽ hết cảm giác ấy.
- Tôi hy vọng thế.
- Nhất định là như vậy. Cô khỏi nói lắp rồi, phải không?
- Vâng, về mặt ấy, kết quả thật tuyệt vời. Tôi vô cùng cám ơn ông.
- Không cần đâu. Đó là một trong những niềm vui mà thuật thôi miên và môn tâm lý học đem lại, dù chỉ lả người nghiệp dư như tôi. À, nghề người mẩu của cỏ hồi này thế nào?
- Ô! Rất tốt. Tuần này tôi trình diễn sáu buổi. Và thù lao một giờ của tôi đã được nâng lên hai mươi lăm đôla.
- Hay lắm! Không có lý do gì để một cô gái có thân hình tuyệt mỹ và gương mặt xinh đẹp như cô lại không trở nên giàu có. Quả thật cô rất đẹp, cô biết đấy.
- Cám ơn ông.
- Nhưng bây giờ, chúng ta hãy vào việc đã, để xem tôi có thề giúp cô thoát khỏi chứng đau đầu và những cơn ác mộng vẩn hành hạ cô hay không. Cô sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng.
- Một điều cuối cùng: tôi muốn cô thư giản hoàn toàn, để tiếp nhận những gì tôi đưa vào đầu cô. Khả năng của thuật thôi miên rất lớn. nhưng cũng có giới hạn. Không ai có thể bị buộc phải nói hoặc làm điều gì mình không thích, đi ngược với khuynh hướng tự nhiên của mình. Cô không nghi ngờ điều đó chứ?
- Vâng.
- Tốt lắm. Vậy ta bắt đầu.
- Tôi đã sẵn sàng.
- Mona – trong buổi hôm nay tôi sẽ gọi cô là Mona, nếu cô không phản đối; tôi nghĩ như vậy cô sẽ thư giãn hơn. Mona, cô hãy hít vào và thở ra mười lần thật sâu đi… Nào… Tốt lắm…
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Dray chán nản tột độ, anh muốn bỏ quách cái nghề này rồi đi thật xa, làm bất cứ công việc gì khác. Nhưng anh phải đi tới cùng mới được, phải đi tới tận cũng sự xấu xa hèn hạ của những con người ở đây.
Anh tiến về phía toà nhà số 1023, nhà Kitty ở, nơi kết thúc nỗi thống khổ của cô. Anh sẽ hỏi người cuối cùng, người rốt cuộc đã gọi cảnh sát, đó là bà gác cổng toà nhà này.
Trước mặt anh là một người đàn bà không rõ tuổi. Bà ta đứng yên, chờ anh hỏi.
- Chính bà đã báo cảnh sát? Bà hãy kể cho tôi nghe đi!
- Tôi trông thấy cô Kitty lê lết vào gian sảnh. Trông thật kinh khủng, cô ấy đã mất nhiều máu.
- Bà đã làm gì?
- Ngay sau đó, gã kia tới xông ngay vào cô ấy…
- Ngay sau đó là bao lâu?
- Khoảng một hoặc hai phút.
- Trong khoảng thời gian đó, bã không gọi cảnh sát? Bà không tìm cách cứu cô ấy?
- Tôi sợ. Tôi biết gã kia có vũ khí.
Dray cực kỳ phẫn nộ. Quá cả phẫn nộ.
- Vậy là bà chờ hung thủ giết chết cô gái rồi mới báo cảnh sát?
- Ông hiểu cho… Tôi sợ hắn giết cả tôi…
Trong bản báo cáo, Dray không giấu giếm gì. anh mời cả các nhà báo tới. Anh bảo họ rằng một cô gái đã bị giết ngay trước mặt hàng chục người mà khống al làm gì để cứu cô. Nỗi khiếp sợ và thói ích kỷ đã khiến một số người đóng chặt cửa lại, bịt mắt bịt tai khi một thảm kịch xảv ra ngay ở cửa nhà họ. Hôm sau, tất cả các báo đều bình luận về vụ này.
Về phần Dray, anh tiếp tục cuộc điều tra. Ít hôm sau, thủ phạm bị bắt. Tên hắn là David. Trong lúc thẩm vấn, Dray đặc biệt quan tâm đến những lời thú nhận của hắn.
- Không hiểu tại sao tự nhiên tôi bỗng muốn giết người. Tôi đi tìm một ai đó. Thấy một cô gái vửa để xe ở bãi đổ, tôi liền sáp tới. Tôi rút dao ra đâm. Lúc ấy, có một người mở cửa sổ ra quát: “Để cho cô ấy yên”. Tôi sợ quá. Tôi tưởng cảnh sát sắp đến. Tôi dừng lại. Rồi người kia rời cửa sổ, tắt đèn. Thế là tôi lại đuổi theo cô gái, đâm tiếp. Sau đó, tôi bỏ đi. Nhưng nghĩ có thể cô ta còn chưa chết nên tôi lại quay lại. Tôi hiểu rằng những người ở cửa sổ nhà họ kia đều dửng dưng và họ sẽ không nói gì. Thế là tôi liền đâm cho cô gái chết. Vậy đó.
Vậy đó… David bị kết án tử hình, rồi được giảm án và dần dần mọi người quên vụ ấy đi. Tất cả mọi người, trử Dray. Khi anh trực đêm. các đồng nghiệp của anh thường thấy anh nhìn chiếc máy điện thoại, miệng thì thầm:
“ Nhưng tại sao, tại sao họ lại không gọi điện nhỉ?”
(End)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
tiểu thuyết trinh thám
hay nhất mọi thời đại
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Một phụ nữ trạc ngoài 50 tuổi, tóc quấn lô, từ phòng trong bước ra.
- Michael! Để mẹ trả lời! Lúc ba giờ đêm, Michael đánh thức tôi dậy. Nó bảo: “Mẹ ơi, ở kia có hai người đang đánh nhau”.
Dray giật nảy mình.
- Ba giờ! Bà có chắc không? Nhưng mãi ba rưỡi cảnh sát mới được báo!
- Chắc chứ ông, tôi có nhìn đồng hồ mà.
- Bà không nghe thấy tiếng kêu cứu?
- Có, có. Cô gái kêu cứu liên tục: ” Ôi, ối! Nó đánh tôi, cứu tôi với!”.
- Cô ấy kêu “Nó đâm tôi” chứ mẹ.
- Ừ, phải rồi, cô ấy kêu: “Nó đâm tôi”. Tôi bảo Michael: ‘Thôi, kệ họ, đừng có giây vào. Tôi còn bảo Michael tắt đèn đi, kẻo gã kia trông thấy là phiền.
Dray nhìn con người đứng trước mặt anh. Người đàn bà nói rất thản nhiên, có ý chờ anh tán thành. Anh cố giữ bình tĩnh.
- Con trai bà nói: “Tất cả mọi người đều biết”…
- Tất nhiên. Khi có tiếng kêu cứu, mọi người đều thức dậy và bật đèn. Có ông ở toà nhà bên cạnh còn mở cửa sổ và kêu: “Hãy để cho cô ấy yên”.
- Rồi sao nữa.
- Rồi ông kia đóng cửa sổ lại. về sau, hung thủ lại đuổi kịp cô gái. Nhưng đó lả ở quãng trên kia, tôi trông không rõ nữa.
- Bà có điện thoại chứ?
- Có, sao ông hỏi thế?
Dray nổi cáu:
- Bà phải gọi cảnh sát chứ!
- Chúng tôi chắc những người khác đã gọi, phải không Michael? Ông trung uý, tôi hy vọng tôi sẽ không gặp chuyện gì phiền phức! Ông trung uý…
Dray đã ra đến cầu thang. Anh chỉ muốn chạy trốn. Nhưng anh phải tiếp tục cuộc điều tra.
Ở toà nhà tiếp đó, người đàn ông đã mở cửa sổ xác nhận sự việc đúng như thế.
- Sau khi tôi kêu lên bảo hắn để cô gái yên, hắn đã bỏ đi.
- Nhưng rồi hắn lại quay lại. Ông không nghe thấy gì nữa sao?
- Thưa trung uỷ… Tôi đi ngủ, ông hiểu cho, vì tôi phải dậy sớm đi làm…
Dray đi tiếp các nhà dọc theo con đường nạn nhân đã qua đêm trước. Ở nhà nào, khi cửa mở ra, anh cũng gặp những nụ cười gượng gạo, những câu nói lúng túng như thế. Anh cảm thấy kinh tởm, kinh tởm vả hổ thẹn. Tất cả bọn họ đều chứng kiến. Có thể nói vụ giết người diễn ra công khai mà không ai nhấc máy điện thoại gọi cảnh sát!
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
tieu thuyet trinh tham hay
nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Sĩ quan cảnh sát Dray đến văn phòng lúc 8 giờ, cũng như mọi ngày. Từ hơn một năm nay, anh làm việc ở đồn Queens, ngoại ô New York.
Làm cảnh sát ở New York không phải nhàn nhã, dù ở Queens không xảy ra nhiều vụ việc như ở khu Manhattan hoặc Bronx. Nhưng ở Queens cũng xảy ra không ít vụ giết người, bởi vậy Dray không ngạc nhiên khi được báo:
- Đêm qua, có một vụ giết người ở phố Austin. Nạn nhân là Kitty, một cô gái 27 tuổi. Cô bị tấn công trên đường về nhà, lúc 3.30 sáng. Thi thể cô hiện ở bệnh viện Saint – Patrick.
… Tới nhà xác của bệnh viện, Dray nhận thấy cô gái bị chết vi nhiều nhát dao. Thêm nửa, trước khi chết, cô đả chống cự kịch liệt: quần áo cô rách bươm, hai tay cô đầy vết dao rạch…
Trở về đồn, anh nghe báo cáo của viên cảnh sát đã đến tận hiện trường.
- Thưa trung uý, đồn ta nhận được tin báo lúc 3.35. Nạn nhân ở phòng sảnh của toà nhà cô ấy cư trú. Cô ấy chết trong xe cứu thương. Đi làm về, cô ấy đỗ xe, một chiếc Wolkswagen . màu xanh, ở bãi đỗ xe cách nhà khoảng 300m.
Đó chính là nơi hung thủ đã tấn công cô. Lúc ấy, cô còn có thể thoát thân, nhưng khi cô đến trước cửa hàng rượu, hắn lại sáp tới cô và đâm chém cô. Hắn tưởng cô đã chết, nên bỏ đi. Nhưng cô còn đủ sức lê về đến gian sảnh của nhà mình, toà nhà số 1023 phố Austin. Rồi hung thủ còn quay lại đó lần nữa và giết cô.
Trung uý Dray nhăn mặt. Thật là một tội ác man rợ! Bây giờ anh chỉ còn việc đi tìm nhân chứng…
Anh tới ngay phố Austin. Đó là một phố khá yên tĩnh. Vụ giết người lại xảy ra vào ban đêm, nên thể nào cũng có ai đó nghe thấy tiếng kêu cứu. Và thế nào cũng có ai đó trông thấy, bởi cây cối mùa này trụi lá, phố Austin lại được chiếu sáng khá tốt. Anh bấm chuông một căn hộ đối diện bài đỗ xe.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi ra mở cửa.
- Tôi là cảnh sát. Tôi muốn hỏi ông vài câu.
Người đàn ông ngờ vực xem tấm các Dray đưa ra.
- Mời trung uý vào. Nhưng vụ giết người đêm qua, tôi và mẹ tôi không trông thấy gì nhiều.
- Ông có biết lúc ấy?
- Vâng, cũng như tất cả mọi người…
- “Như tất cả mọi người” là thế nào?
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
hay nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Thời gian trôi đi êm ả, và thỉnh thoảng Jérôme tự nhủ phải quyết tâm hành động ngay từ ngày mai. Nhưng cái ngày mai ấy hình như không bao giờ đến. Nhiều lúc hắn đã nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài với Véronica. Vì lạ chưa, hắn cảm thấy rất quyến luyến chị.
Hết tháng thứ ba thì hắn thấy có thề sống suốt đời với chị, tay trong tay.
Vã đó không phải là điều hắn muốn. Hắn phải ra tay. Đơn giản Véronica sẽ ngủ thiếp đi để rồi không bao giờ dậy nữa thôi mà.
Tuần tiếp sau đó, sau buổi hai người đi nghe hoà nhạc, hắn nghĩ: đây là đêm lý tưởng đề hành động. Hôm nọ hắn đã kiếm được thuốc độc, và bây giờ, trong lúc Véronica chuẩn bị giường đệm, hắn sẽ đổ thuốc độc vào bình rượu porto mà hầu như bao giờ chị cũng uống một ly trước khi đi ngủ.
Chị đang khê hát một giai điệu trong Bản sonate dưới trăng. Hắn gọi từ phòng khách:
- Em có muốn uống một ly porto không, em yêu?
- Buổi hoà nhạc hay quá anh nhỉ. Đúng không anh? Anh vẩn yêu nhạc Bethoven lắm mà.
- ừ. Buổi hoả nhạc tuyệt thật. Anh đem rượu porto cho em nhé?
- Cám ơn anh… Gượm đã… Không, không, tối nay em không muốn uống. Âm nhạc đang làm lòng em say.
Hắn cảm thấy nhẹ cả người. Vậy là còn được một ngày nữa.
Trong bộ quần áo ngủ. Véronica xuất hiện ở cửa tươi cười.
- Em muốn làm cho anh món gà rán tối mai. Anh có thích không?
- Thế thì tuyệt, em yêu, – hắn nói và đẩy bình rượu porto vào góc tủ.
Hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa ta hành động cũng được thôi, bây giờ ta tận hưởng cuộc sống cái đá, – hắn nghĩ.
Căn phòng có điều hoà nhiệt độ đứng là một ốc đảo sau cái nóng hâm hập ở nghĩa trang. Thê lả xong. Mọi chuyện đả qua cả. Không cần phải nghiền ngẫm luyến tiếc, bởi còng việc là công việc, và ở đâu đó có một người mới nữa đang chờ, chờ một bức thư thắm thiết tình cảm. Lần này các bức thư mình viết chắc chắn sẽ còn hay hơn xưa.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-j-yeu-v-phan-2.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Chị đợi hắn ở sân bay. Hai người nhận ra nhau ngay. Chị tươi cười tiến về phía hắn. Jérôme thấy Véronica rất đẹp, đẹp từ chân những sợi tóc trắng đến bán chân đi giày cao gót
Jérôme!
- Véronica!
Các ngón tay họ chạm nhau.
- Chúng ta gặp nhau… mà cứ như tìm lại được nhau sau bao xa cách vậy, – chị nói.
Giọng chị dịu dàng và dễ chịu, ít thấy ở lúctuổi chị.
- Đúng thế. Chúng ta đã gặp nhau lâu rồi trong các giấc mơ của tôi.
Nói xong, chính hắn cũng ngạc nhiên thây mình nói có vẻ thành thật đến thế.
Họ lên tắc xi vè thành phố, tay trong tay. Chị đã thuê sẵn cho Jérôme một phòng trong khách sạn chị đang ở. Hắn cảm thấy nhẹ cả người. Edna mất đã 2 năm, số tiền 30 ngàn đô la Edna đề lại nay chỉ cỏn khoảng 5 nghìn, mà hắn lại không bao giờ muốn sống thiếu thốn. Hắn mỉm cười lại cẩm tay Véronica:
- Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng cuộc hội ngộ nhé!
Hắn đã tính toán kỹ. Đến tối, lúc đang khiêu vũ, hắn sẽ rất bình tĩnh và lịch sự thì thầm vào tai Véronica lời yêu cầu kết hôn.
Họ tổ chức lề cưới tại một nhà thờ nhỏ, không bạn bè, khách khứa. Chỉ có họ và ông mục sư.
- Em hạnh phúc quá, Jérôme, – chị thì thẩm với nụ cười rạng rỡ trên môi. – Em hạnh phúc quá.
- Anh cũng vậy, – hắn đáp, và hắn lấy lảm lạ thấy mình nghĩ thế thật.
Nhưng khi về khách sạn – bây giờ họ đả ở chung – thì cảm giác ấy hoàn toàn biến mất.
Nhìn ô cửa sổ. hắn nhớ tới Edna đả bị hắn đã từ trên tầng cao xuống đất chết.
Trong những tuần đầu tiên sau khi lấy Véronica, Jérôme cảm thấy trẻ ra. Và khi một tháng trôi qua, hắn bắt đầu ngạc nhiên. Với những người phụ nữ trước, có mấy ai hắn chung sống được lấy một tháng… Có chăng, chỉ trường hợp Matilda, và chỉ vì hắn bị ốm nên hắn phải chờ đến lúc khỏi mới hành động được.
Nhưng khi tuần lễ thứ năm đã qua, hắn thấy hắn vẫn chưa có kế hoạch với Véronica. Chị ngày một đẹp hơn, dễ thương hơn, và rất chiều hắn.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-j-yeu-v-phan-1.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
những truyện trinh thám
hay nhất
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Đối với Jérôme. đây chỉ là thêm một vụ việc nữa, nhưng hắn phải công nhận rằng ngay từ khi bắt đầu quan hệ thư từ với Véronica, hắn đã cảm thấy có điều gì khang khác. Các bức thư kia đầy rẩy những lời than thân trách phận đến là mủi lòng. Những cái đó không hề có trong thư của Véronica. Hiển nhiên thư của chị cũng thấm đậm nỗi buồn, nhưng đó là một nỗi buồn hướng về quá khứ, chứ không phải là một tĩnh cảm sầu bi chán đời.
Chẳng hạn như lá thư thứ hai:
Jérôme thân mến của tôi,
Tôi hy vọng anh tha lỗi cho tôi khi tôi gọi anh bằng tên thân mật, nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ rằng mối liên hệ thư từ của chúng ta không phải chỉ chốc lát. Bởi vậy tôi mới gọi anh là Jérôme.
Tôi nghĩ tới anh tối qua, khi tôi chuẩn bị đi ngủ. Tôi đã quen cô đơn, chắc anh củng thế.
Chị Edna vợ anh, như anh nói trong thư, qua đời đã 2 năm, anh James chồng tôi cúng đả mất 18 tháng. Ta phải quen dần với hoàn cảnh chứ biết làm sao, phải không anh?
Nhưng các bức thư cua anh khiến tôi bối rối. Tôi biết ơn số phận đả đưa chúng ta đến với nhau qua câu lạc bộ…
Jérôme mỉm cười. Các lá thư của hắn đã đạt được mục đích là làm cho Véronica cảm động. Trong lá thư thứ nhất, hắn tỏ ra nhút nhát và ngượng ngùng. Lá thứ hai thiết lập một bầu không khí tin cậy. Ở lá thứ ba, hắn hy vọng sẽ có một cuộc gặp gở trong tương lai. Đền lá thứ năm thì hai người đả trao đổi ảnh với nhau. Lá thứ sáu, hắn viết:
Véronica yêu quý của tôi,
Tấm ảnh của chị đang ở trước mặt tôi, và như một cậu học trò, lòng tôi xốn xang tình yêu. Vâng, TĨNH YÊU! Bởi lẽ tôi sẻ tự lừa dối lòng mình nếu tôi không nói hai tiếng đó.
Nhưng than Ôi, tôi không phải là một cậu học trò, vã cả hai chúng ta đều đã ở nửa sau của cuộc đời. Bây giờ mà thấy mình bị từ chối tình, thì yêu chẳng khác gi bị từ chối cuộc sống.
Tôi bay tới chỗ chị này. Vércniea cúa tôi 7″ sẽ tới vào hôm thứ tư.lúc 7 7 giờ. Nếu tôi sẽ không được chào mừng, xin chị hảy cho tôi biết trước.
Jérôme của chị
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-7.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyện trinh thám nổi tiếng
Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyện trinh thám nổi tiếng
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Nhà bình luận Hôliut nổi tiếng Uysơ mở tiệc chiêu đãi Pitơ ở ngôi nhà lộng lẫy của ông trên bờ biên Thái Bình Dương, ở đó có mặt hầu hết các ngôi sao sáng Hôliut. Khi Pitơ đang rót rượu, anh ta bỗng nghe thấy sau lưng một tiếng nói quen thuộc.
- Chào anh Pitơ.
Đó là vợ anh ta.
- Ađêlaiđa! Em làm gì ở đây thế?
Trông chị ta rất đẹp. Đẹp gần bằng hồi họ lấy nhau. Quả thật Pitơ vẫn nhận ra sự mệt mỏi trên mặt chị ta sau lớp phấn son, nhưng đôi mắt chị ta Vẩn long lanh quyến rủ như xưa.
- Em làm gì ở đây ấy à? Chị ta nhắc lại câu hỏi của chồng. Em hy vọng anh còn chưa quên rằng em là vợ anh chứ?
- Thôi, đừng đùa nữa. Nhưng anh rất mừng vì em đã tới đây chia sẻ thành công với anh.
- Đứng làm em buồn cười, anh yêu! Có bao giờ anh chia sẻ thành công của anh với ai.
Pitơ uống một ngụm to rượu uytxki rồi cười.
Từ hồi em biết anh, em chỉ mờ ước hai tên tuổi chúng ta sẽ được bao trùm ánh sáng vinh quang như cái vinh quang hôm nay anh đang hưởng một mình. Anh có nhớ những bài báo chung của chúng ta ký tên “Pitơ và Ađêlaiđa Satton” không?
- Tất nhiên ánh nhớ, – anh ta buông một tiếng thở dài, – nhưng…
- Nhưng anh viết là chính chứ gì. Tuy nhiên, hồi ấy anh đã tặng em một nửa công lao của anh. Hồi ấy anh yêu em mà.
- Ađêlaiđa, có lè em uống rượu quá nhiều rồi đấy.
- Anh nói đúng. Có lẽ chúng ta ra sân hiên đi. Không khí tươi mát sẽ làm em tỉnh rượu.
Pitơ đưa vợ qua đám khách khứa ra khoảng sân hiên rộng rãi cheo leo phía trên những vách đá ven bờ biển. Đêm nay thật yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng nước rào rạt.
- Em đến là tự phụ vả kiêu căng, – Ađêlaiđa nói khi chỉ còn hai người. – Em bắt đẩu ghen ty với bất kỳ thành công nhỏ nào của người khác. Vậy mả em lại bị hất ra rìa. Trông thấy em ai cũng ngoảnh mặt đi. Thậm chi họ không nhớ tới em nữa.
- Em đừng nói vớ vẩn thế, – Pitơ lo lắng. Hay anh đưa em về nhà nhé.
- Cám ơn, không cẩn đâu, – chị ta nói rồi nhanh nhẹn đưa tay lên túm lấy mặt vả cổ Pitơ. Sau đó chị ta lấy hết sức đẩy anh ta và nói thêm với một niềm vui thần bí:
- Không cần đâu!
Pitơ ngã qua hàng lan can của sán hiên và rơi chúc đầu xuống, Ađêlaiđa thét rú lên. Khách khứa trong phòng chạy ra. Ngay trước mặt họ, vợ của Pitơ ngạt đi. Khi tỉnh lại, mọi người đi được biết rằng Pitơ uống rượu quá nhiều nên bảo chị ta đưa ra sân hiên đẻ hít thở không khí tươi mát. Ở một thời điểm nào đó anh la mất thăng bằng, cúi người trên lan can và trước khi chị tạ kịp chạy tới. Pitơ đã ngã xuống.
Chị ta được đưa về nhà và được chăm sóc chu đáo. Người ta sợ vì tuyệt vọng chị ta có thể làm một chuyện gì đó dại đột. Nhưng ngay sáng hôm sau, Ađêlaiđa đã tới gặp người làm nghề xuất bản quen thân với chị ta. Chị ta nói rằng ngay bây giờ chị ta đã có thể đưa in luôn tập tiễu sử người chồng nổi tiếng của chị ta, do chĩnh chị ta viết. Chương cuối cùng, chị ta đã viết xong ngay hôm ấy.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-6.html
- Chào anh Pitơ.
Đó là vợ anh ta.
- Ađêlaiđa! Em làm gì ở đây thế?
Trông chị ta rất đẹp. Đẹp gần bằng hồi họ lấy nhau. Quả thật Pitơ vẫn nhận ra sự mệt mỏi trên mặt chị ta sau lớp phấn son, nhưng đôi mắt chị ta Vẩn long lanh quyến rủ như xưa.
- Em làm gì ở đây ấy à? Chị ta nhắc lại câu hỏi của chồng. Em hy vọng anh còn chưa quên rằng em là vợ anh chứ?
- Thôi, đừng đùa nữa. Nhưng anh rất mừng vì em đã tới đây chia sẻ thành công với anh.
- Đứng làm em buồn cười, anh yêu! Có bao giờ anh chia sẻ thành công của anh với ai.
Pitơ uống một ngụm to rượu uytxki rồi cười.
Từ hồi em biết anh, em chỉ mờ ước hai tên tuổi chúng ta sẽ được bao trùm ánh sáng vinh quang như cái vinh quang hôm nay anh đang hưởng một mình. Anh có nhớ những bài báo chung của chúng ta ký tên “Pitơ và Ađêlaiđa Satton” không?
- Tất nhiên ánh nhớ, – anh ta buông một tiếng thở dài, – nhưng…
- Nhưng anh viết là chính chứ gì. Tuy nhiên, hồi ấy anh đã tặng em một nửa công lao của anh. Hồi ấy anh yêu em mà.
- Ađêlaiđa, có lè em uống rượu quá nhiều rồi đấy.
- Anh nói đúng. Có lẽ chúng ta ra sân hiên đi. Không khí tươi mát sẽ làm em tỉnh rượu.
Pitơ đưa vợ qua đám khách khứa ra khoảng sân hiên rộng rãi cheo leo phía trên những vách đá ven bờ biển. Đêm nay thật yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng nước rào rạt.
- Em đến là tự phụ vả kiêu căng, – Ađêlaiđa nói khi chỉ còn hai người. – Em bắt đẩu ghen ty với bất kỳ thành công nhỏ nào của người khác. Vậy mả em lại bị hất ra rìa. Trông thấy em ai cũng ngoảnh mặt đi. Thậm chi họ không nhớ tới em nữa.
- Em đừng nói vớ vẩn thế, – Pitơ lo lắng. Hay anh đưa em về nhà nhé.
- Cám ơn, không cẩn đâu, – chị ta nói rồi nhanh nhẹn đưa tay lên túm lấy mặt vả cổ Pitơ. Sau đó chị ta lấy hết sức đẩy anh ta và nói thêm với một niềm vui thần bí:
- Không cần đâu!
Pitơ ngã qua hàng lan can của sán hiên và rơi chúc đầu xuống, Ađêlaiđa thét rú lên. Khách khứa trong phòng chạy ra. Ngay trước mặt họ, vợ của Pitơ ngạt đi. Khi tỉnh lại, mọi người đi được biết rằng Pitơ uống rượu quá nhiều nên bảo chị ta đưa ra sân hiên đẻ hít thở không khí tươi mát. Ở một thời điểm nào đó anh la mất thăng bằng, cúi người trên lan can và trước khi chị tạ kịp chạy tới. Pitơ đã ngã xuống.
Chị ta được đưa về nhà và được chăm sóc chu đáo. Người ta sợ vì tuyệt vọng chị ta có thể làm một chuyện gì đó dại đột. Nhưng ngay sáng hôm sau, Ađêlaiđa đã tới gặp người làm nghề xuất bản quen thân với chị ta. Chị ta nói rằng ngay bây giờ chị ta đã có thể đưa in luôn tập tiễu sử người chồng nổi tiếng của chị ta, do chĩnh chị ta viết. Chương cuối cùng, chị ta đã viết xong ngay hôm ấy.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-6.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
hinh su
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Pitơ mắm chặt môi, nhớ tới lời ông bác sĩ nói tới tác dụng chữa bệnh của ý chí đến với cuộc sống.
- Chuyện ấy luôn có thẻ xảy ra, – anh ta nói.
- Còn điều này nữa, Chẩn đoán có thế sai lắm chứ. Chính bác sĩ Râypho củng nói những trường hợp như thế. Nhưng dù chan đoán đúng và em phải chết, em vẫn muốn sống quãng đời còn lại như em sống từ xưa đến nay.
- Tuyệt lắm, em yêu! Nhưng anh thấy em mệt rồi. Em hãy cố chợp mắt một lúc đi.
- Vâng, – cô nói rồi nhắm mắt lại. Đúng là em phải ngủ một chút thật. Xin lỗi anh.
- Đừng chú ý đến anh. Anh hiểu cả mà.
Anh ta âu yếm hôn cô. Sau đó anh ta chờ. Anh ta chờ rất lâu, đến khi tin chắc cô đã ngủ say. Rồi anh ta rón rén ra bếp mở van khí đốt.
Tứ hồi ấy, các cuốn sách mới của Pitơ luôn chắc chắn ăn khách. Giờ đây, chẳng hề thây lương tám bị cắn rứt, anh ta cứ làm tới.
Đối tượng của anh ta tiếp theo là Đac Đeri – ca sĩ và diễn viên, một ngôi sao được trả tiền gần như là cao nhất Hôliut. Các bộ phim, đĩa hát và các buổi biếu diễn nhạc nhẹ của anh thu hút rất đóng thiếu niên. Anh xử sự độc lập, coi khinh các hợp đồng, đi đâu về đâu tuỳ theo ý thích, bắt tất cả mọi người chạy theo mình.
Đac thường ngồi xe ô tô thể thao cho chạy như điên trên các nẻo đường rất khó đi ở ngoại Vi Lốt – Ànggiơlet.
Pitơ viết xong cuốn sách về Đac trong năm tuần lễ. Đó là cuốn sách hay nhất anh ta viết được. Anh ta đã biết cách đoán chinh xác thị hiếu độc giả, cho nên cuốn sách đẩy những thủ thuật gây ấn tượng. -Lần này, anh ta còn đưa vào sách cả một chút chủ nghĩa thẩn bí.
Không một ai ngạc nhiên, nhất là Pitơ, khi mà một ngày nọ, xe Đac bị lăn xuống vực. số sách in lần đầu được bán hết trong vòng một tuần, số sách in lần thứ hai, nhiều hơn, cũng bán hết veo trong một tuần lễ.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-5.html
- Chuyện ấy luôn có thẻ xảy ra, – anh ta nói.
- Còn điều này nữa, Chẩn đoán có thế sai lắm chứ. Chính bác sĩ Râypho củng nói những trường hợp như thế. Nhưng dù chan đoán đúng và em phải chết, em vẫn muốn sống quãng đời còn lại như em sống từ xưa đến nay.
- Tuyệt lắm, em yêu! Nhưng anh thấy em mệt rồi. Em hãy cố chợp mắt một lúc đi.
- Vâng, – cô nói rồi nhắm mắt lại. Đúng là em phải ngủ một chút thật. Xin lỗi anh.
- Đừng chú ý đến anh. Anh hiểu cả mà.
Anh ta âu yếm hôn cô. Sau đó anh ta chờ. Anh ta chờ rất lâu, đến khi tin chắc cô đã ngủ say. Rồi anh ta rón rén ra bếp mở van khí đốt.
*
Tứ hồi ấy, các cuốn sách mới của Pitơ luôn chắc chắn ăn khách. Giờ đây, chẳng hề thây lương tám bị cắn rứt, anh ta cứ làm tới.
Đối tượng của anh ta tiếp theo là Đac Đeri – ca sĩ và diễn viên, một ngôi sao được trả tiền gần như là cao nhất Hôliut. Các bộ phim, đĩa hát và các buổi biếu diễn nhạc nhẹ của anh thu hút rất đóng thiếu niên. Anh xử sự độc lập, coi khinh các hợp đồng, đi đâu về đâu tuỳ theo ý thích, bắt tất cả mọi người chạy theo mình.
Đac thường ngồi xe ô tô thể thao cho chạy như điên trên các nẻo đường rất khó đi ở ngoại Vi Lốt – Ànggiơlet.
Pitơ viết xong cuốn sách về Đac trong năm tuần lễ. Đó là cuốn sách hay nhất anh ta viết được. Anh ta đã biết cách đoán chinh xác thị hiếu độc giả, cho nên cuốn sách đẩy những thủ thuật gây ấn tượng. -Lần này, anh ta còn đưa vào sách cả một chút chủ nghĩa thẩn bí.
Không một ai ngạc nhiên, nhất là Pitơ, khi mà một ngày nọ, xe Đac bị lăn xuống vực. số sách in lần đầu được bán hết trong vòng một tuần, số sách in lần thứ hai, nhiều hơn, cũng bán hết veo trong một tuần lễ.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-5.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Vài tuần sau cái chết của xtenla, Pitơ tới gặp ông bác sĩ nọ. Trả lời câu hỏi mà Pitơ về tình trạng Senli, ông bác sĩ nói:
- Tôi e rằng cô ấy sẽ gay go.
- Cô ấy còn sống bao lâu nữa?
- Có lẽ sáu tháng, nhưng cũng có thể… Có những trường hợp bệnh nhân ở tình trạng thế này sống được gần hai năm.
- Điều đó phụ thuộc vào những gì?
- Khó nói lắm. Sức đề kháng của cơ thể, phản ứng tốt với thuốc men, ý chí đối với cuộc sống. Nhưng đây là chuyện riêng giữa tôi và ông thôi đấy nhé. Biết về bệnh tật cô Senli chỉ có ông, bản thân cô ấy và luật sư của cô ấy.
Rời chỗ bác sĩ, Pitơ cảm thấy bàng hoàng. Những hai năm nữa!
Ngay tối ấy Pitơ đến khách sạn Senli ở. Lén lẽn phòng cô không để ai trông thấy, anh ta bắt gặp cô chỉ có một mình. Cô mặc áo ngủ.
Anh đến chẳng đúng lúc chút nào thì phải. Em đang ngủ?
Senli ngáp.
- Em vữa mới uống thuốc ngủ. Nhưng không sao, anh cứ vào đi.
Pitơ bước vào và nhìn kỷ cô nữ diễn viên. Dấu vết bệnh tật đã hiện rõ trên mặt. cô. Mặc dù cô vẫn quan tâm chăm sóc vẻ ngoài của mình, nhưng bây giờ Senli đã giống một diễn viên hết thời.
Cô đưa anh ta vào phòng ngủ rồi cô nằm xuống giường. Pitơ ngồi ở mép giường.
- Hôm nay bác sĩ Râypho vừa bảo anh…
- Em vẩn hy vọng ông ấy sẽ im lặng cơ đây,
- cô nói giọng ngái ngủ.
- Anh biết em là một cô gái tuyệt vời.
Cô mỉm cười:
- Em nghĩ sao về chuyện đó?
- Em nghĩ nhiều lắm, – cô đáp bằng một giọng
chẳng nói lên điều gì, – và em quyết định sẽ đâu tranh giành cuộc sống đến giây phút cuối cũng- Vì biết đầu, chỉ một ngày trước khi em có thẻ chết, người ta lại tìm ra một cách chữa bệnh mới hoặc một thứ thuốc mới thì sao.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-4.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
đọc truyện trinh thám
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Anh ta gặp bà lần chót tại một buổi chiêu đãi và chăm chú quan sát bà mặc dù không ai chú ý lắm đến bà, một ngôi sao đã tắt từ lâu. Pitơ cảm thấy bà là một đề tài có lợi cho anh ta, rất có thể cuốn sách về bà sẽ là một cuốn rất ăn khách. Nhất là các nhà sản xuất phim lại đang quan tâm đến các phim thời kỳ phim câm, mà xtenla là một ngôi sao được hâm mộ của thời kỳ đó.
Sau khi tìm hiểu thêm, Pitơ được biết cách đây một năm bà nữ diễn viên đã bị một cơn nhồi máu cơ tim. Bà sáu mươi sáu tuổi. Hôm anh ta trông thấy bà trong buổi chiêu đãi anh ta cảm thấy bà không sống lâu nửa. Ỷ nghĩ khiến anh ta quyết định viết tiểu sử xtenla.
Phải khó khăn lắm Pitơ mới thuyết phục được nhà xuất bản Côtgrôp ký hợp đồng để anh ta viết cuốn sách, nhưng rồi mọi chuyện củng xong.
Dự định thứ hai của Pitơ liên quan đến Senli, một nữ diễn viên tuyệt diệu đầy tài năng hai mươi tám tuổi, phim nào có cô tham gia củng đông nghịt người xem. Pitơ chiếm được lòng tin của cô và như người ta kháo nhau ở Hôliut, anh còn chiếm được cả trái tim cô.
Một hôm, cô phàn nản với anh ta là cô rất nhức đầu. Pitơ tới gặp bác sĩ thì được biết ông này nghi Senli viêm nào. Đó chưa phải kêt luận chinh xác, ông bác sĩ nói, có thể đó chỉ là nhủc đầu bình thường. Hy vọng mọi chuyện sẽ “tốt đẹp”, Pitơ ký hợp đồng viết tiểu sử Senlũ
Cả hai cuốn sách được viết xong trong vòng ba tháng. Tất nhiên đều trứ chương cuối.
xtenla chết trước. Bà không chịu đựng nôi sự vinh quang quay trở lại với bả nên bà đả qua đời với nụ cười thiên thần trên môi khi ti vi đang phát chương trình chúc mừng bà. Mọi chuyện diễn ra khá trôi chảy. Cuốn sách xuất hiện ít hẳn sau đó đã đem lại rất nhiều lợi nhuận. Nhưng chờ cái chết của Senli thì đến là sốt ruột!
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-3.html
Sau khi tìm hiểu thêm, Pitơ được biết cách đây một năm bà nữ diễn viên đã bị một cơn nhồi máu cơ tim. Bà sáu mươi sáu tuổi. Hôm anh ta trông thấy bà trong buổi chiêu đãi anh ta cảm thấy bà không sống lâu nửa. Ỷ nghĩ khiến anh ta quyết định viết tiểu sử xtenla.
Phải khó khăn lắm Pitơ mới thuyết phục được nhà xuất bản Côtgrôp ký hợp đồng để anh ta viết cuốn sách, nhưng rồi mọi chuyện củng xong.
Dự định thứ hai của Pitơ liên quan đến Senli, một nữ diễn viên tuyệt diệu đầy tài năng hai mươi tám tuổi, phim nào có cô tham gia củng đông nghịt người xem. Pitơ chiếm được lòng tin của cô và như người ta kháo nhau ở Hôliut, anh còn chiếm được cả trái tim cô.
Một hôm, cô phàn nản với anh ta là cô rất nhức đầu. Pitơ tới gặp bác sĩ thì được biết ông này nghi Senli viêm nào. Đó chưa phải kêt luận chinh xác, ông bác sĩ nói, có thể đó chỉ là nhủc đầu bình thường. Hy vọng mọi chuyện sẽ “tốt đẹp”, Pitơ ký hợp đồng viết tiểu sử Senlũ
Cả hai cuốn sách được viết xong trong vòng ba tháng. Tất nhiên đều trứ chương cuối.
xtenla chết trước. Bà không chịu đựng nôi sự vinh quang quay trở lại với bả nên bà đả qua đời với nụ cười thiên thần trên môi khi ti vi đang phát chương trình chúc mừng bà. Mọi chuyện diễn ra khá trôi chảy. Cuốn sách xuất hiện ít hẳn sau đó đã đem lại rất nhiều lợi nhuận. Nhưng chờ cái chết của Senli thì đến là sốt ruột!
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-3.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham kinh
di
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Chẳng bao lâu Pitơ đã bàn bạc với nhả xuất bản của Côtgrôp cỡ lớn nhất Niu-Ooc, rồi ba ngày sau, hại bên ký hợp đồng in cuốn tiểu sử ‘Trái tim tan nát của tôi – Câu chuyện bi thảm của ngôi sao điện ảnh xtentơn”. Nhuận bút dự kiến sẽ cao chưa từng thấy.
Tất nhiên Pitơ không thể hứa với Côtgrôp rằng xtentơn sẽ chết trong khỉ đang đóng phim, nhưng dù sao anh ta cũng bắt đẩu viết ngay.
Nếu xtentơn chết bất ngờ, anh ta chỉ việc viết nốt chương cuối là xong!
xtentơn – thần tượng của hàng triệu người một diễn viên không bị Holiut lảm hư hỏng, một nhân vật huyền thoại… vân vân và vân vân… đã bất ngờ qua đời ở tuần lễ thứ năm của đợt quay bộ phim “Trái tim tan nát của tôi”. Cái tin ấy làm rung chuyển Holiut và toàn bộ giới điện ảnh Mỹ.
Đúng như xtentơn đoán trước, cuốn sách cực kỳ thành công một cách mau chóng. Đôi với tác giả của nó, cuộc sống biến thành một cơn bão táp những buổi tiệc, những cuộc gặp gỡ với độc giả, những bài phát biểu trên truyền hĩnh và những hội nghị với các nhà xuất bản.
Mấy tháng sau, khi Pitơ đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ về tương lai thì có tiếng gõ cửa rụt rè và Ađêlaiđa bước vào.
- Thời gian gần đây em ít trông thấy anh quá, – chị ta nói lạnh tanh.
Anh rất bận.
- Anh biết không, em thấy rất thiếu anh.
-Cám ơn em, – Pitơ lịch sự đáp.
Có đôi lúc Pitơ thậm chí thấy thương cô ta. xưa kia hai người đả từng sống với nhau êm đềm biết mấy. Nhưng biết làm sao được? Chia sẻ thành công ư? Lúc đẩu anh ta đả thử. Nhưng làm thế liệu có nghĩa gì không? Bởi lẽ ngoải lòng thương hại ra, sẽ chẳng còn lại gì. Bây giờ cần phải quan tâm đến bản thân mình, đến địa vị của mình. Pitơ chuẩn bị viết hai tập tiểu sử nữa. Một tập anh ta đã bắt đầu thu gom tài liệu. Đó là cuốn sách về xtenla, bà hoàng điện ảnh những năm 20.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-2.html
Tất nhiên Pitơ không thể hứa với Côtgrôp rằng xtentơn sẽ chết trong khỉ đang đóng phim, nhưng dù sao anh ta cũng bắt đẩu viết ngay.
Nếu xtentơn chết bất ngờ, anh ta chỉ việc viết nốt chương cuối là xong!
xtentơn – thần tượng của hàng triệu người một diễn viên không bị Holiut lảm hư hỏng, một nhân vật huyền thoại… vân vân và vân vân… đã bất ngờ qua đời ở tuần lễ thứ năm của đợt quay bộ phim “Trái tim tan nát của tôi”. Cái tin ấy làm rung chuyển Holiut và toàn bộ giới điện ảnh Mỹ.
*
Đúng như xtentơn đoán trước, cuốn sách cực kỳ thành công một cách mau chóng. Đôi với tác giả của nó, cuộc sống biến thành một cơn bão táp những buổi tiệc, những cuộc gặp gỡ với độc giả, những bài phát biểu trên truyền hĩnh và những hội nghị với các nhà xuất bản.
Mấy tháng sau, khi Pitơ đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ về tương lai thì có tiếng gõ cửa rụt rè và Ađêlaiđa bước vào.
- Thời gian gần đây em ít trông thấy anh quá, – chị ta nói lạnh tanh.
Anh rất bận.
- Anh biết không, em thấy rất thiếu anh.
-Cám ơn em, – Pitơ lịch sự đáp.
Có đôi lúc Pitơ thậm chí thấy thương cô ta. xưa kia hai người đả từng sống với nhau êm đềm biết mấy. Nhưng biết làm sao được? Chia sẻ thành công ư? Lúc đẩu anh ta đả thử. Nhưng làm thế liệu có nghĩa gì không? Bởi lẽ ngoải lòng thương hại ra, sẽ chẳng còn lại gì. Bây giờ cần phải quan tâm đến bản thân mình, đến địa vị của mình. Pitơ chuẩn bị viết hai tập tiểu sử nữa. Một tập anh ta đã bắt đầu thu gom tài liệu. Đó là cuốn sách về xtenla, bà hoàng điện ảnh những năm 20.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-2.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám kinh dị
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Tôi nghe anh đây.
- Tất nhiên tôi không muốn chết, nhưng ta phải nhìn thẳng vào sự thật- Cái khó nhất là nhận thức được rằng khi ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhất là đối với tôi, một kẻ mốt đời đả quen thành công. Tôi muốn tôi được mọi người nhớ mải.
- Tôi hiểu. Nhưng tôi có thể giúp anh bằng cách nào?
xtentơn đặt tay lên vai Pitơ.
- Tôi muốn anh viết tiểu sử tôi.
- Vâng, được anh ạ, – Pitơ gật đầu.
-Tôi biết anh sẽ thích đề nghị của tôi. Anh viết hay vào. Một thần tượng của hảng triệu người, một diễn viên không bị Hôliut làm hư hỏng, một nhân vật huyền thoại ., vân vân và vân vân… Rồi ngay sau khi tôi chết, anh đưa in, thế là tội trở thành bất tử và cả anh cũng vậy.
Pitơ ngẫm nghĩ và chưa trả lời.
- Cứ nghĩ đi, Pitơ. Độc giả thích đọc sách của anh. Mả tôi tin cuốn này sẽ là cuốn hay nhất.
- Nhưng chuyện này nghe ghê ghê thế nào ấy. Tồi phải viết cứ như thề anh đả chết rồi…
- Không sao cả! Anh phải hiểu rõ mọi chuyện mới được. Chiều mai anh đến tôi nhé. Tòi sẽ đưa anh thư tứ của tôi, các cuốn sách có những bài phê bình, một số chi tiết giật gân, nói chung, tôi sẽ đưa anh tất cả những gì cần thiết.
- Vâng…
- Còn nếu anh không đồng ý, – xtentơn nhún vai, – tôi sẽ buộc phải nhờ người khác vậy.
- Việc này thật buồn, – Pitơ trả lời ngay, – nhưng tôi đồng ý.
- Vậy hẹn mai nhé, – xtentơn nói rồi đi tới đám khách khứa khác.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-1.html
- Tất nhiên tôi không muốn chết, nhưng ta phải nhìn thẳng vào sự thật- Cái khó nhất là nhận thức được rằng khi ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhất là đối với tôi, một kẻ mốt đời đả quen thành công. Tôi muốn tôi được mọi người nhớ mải.
- Tôi hiểu. Nhưng tôi có thể giúp anh bằng cách nào?
xtentơn đặt tay lên vai Pitơ.
- Tôi muốn anh viết tiểu sử tôi.
- Vâng, được anh ạ, – Pitơ gật đầu.
-Tôi biết anh sẽ thích đề nghị của tôi. Anh viết hay vào. Một thần tượng của hảng triệu người, một diễn viên không bị Hôliut làm hư hỏng, một nhân vật huyền thoại ., vân vân và vân vân… Rồi ngay sau khi tôi chết, anh đưa in, thế là tội trở thành bất tử và cả anh cũng vậy.
Pitơ ngẫm nghĩ và chưa trả lời.
- Cứ nghĩ đi, Pitơ. Độc giả thích đọc sách của anh. Mả tôi tin cuốn này sẽ là cuốn hay nhất.
- Nhưng chuyện này nghe ghê ghê thế nào ấy. Tồi phải viết cứ như thề anh đả chết rồi…
- Không sao cả! Anh phải hiểu rõ mọi chuyện mới được. Chiều mai anh đến tôi nhé. Tòi sẽ đưa anh thư tứ của tôi, các cuốn sách có những bài phê bình, một số chi tiết giật gân, nói chung, tôi sẽ đưa anh tất cả những gì cần thiết.
- Vâng…
- Còn nếu anh không đồng ý, – xtentơn nhún vai, – tôi sẽ buộc phải nhờ người khác vậy.
- Việc này thật buồn, – Pitơ trả lời ngay, – nhưng tôi đồng ý.
- Vậy hẹn mai nhé, – xtentơn nói rồi đi tới đám khách khứa khác.
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/05/sa-chan-nha-van-noi-tieng-phan-1.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham hinh
su
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)