1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Jacob đắp chiếc chăn bông chần, dựa tấm thân khô khốc vào sáu chiếc gối xốp đắt tiền. Ông khó chịu nhìn bác giúp việc Char­les thoạt tiên đặt trước mặt ông một cái khay, sau đó kéo rèm cho ánh sáng ban mai lọt vào phòng ngủ.

- Thưa ông, có mở cửa sổ ra không ạ?

- Sao, bác muốn tôi bị gió lùa à?

- Thưa ông, không ạ. Ông còn cần gì nữa không, thưa ông?

    Jacob nhét khăn ăn vào cổ áo. lắc đầu, rồi đưa tay nhấc nắp cái tô, nhưng nửa chừng, ông ngẩng nhìn Charles đang đứng sững cạnh cửa sổ.

- Bác còn chờ tiền chè nước hay sao đấy?

- Không ạ, thưa ông. Tôỉ chờ cô Frances. Bác sĩ Holmes ra lệnh lúc nào cũng phải có người trông nom ông.

- Thôi, bác cứ đi đi, – Jacob nói. – Nếu tôi định chết trong vòng năm phút nữa, nhất định tôi sẽ gọi điện cho bác. Bác đừng lo.


Truyện trinh thám
     
     Ông chờ bác giúp việc ra ngoài hẳn rồi mới mở nắp chiếc tô bằng bạc, thấy một lát bánh mì bên dưới quả trứng ốp lết. Bên cạnh là một chút mứt nhữ và một tách trà loảng, thế thôi.

     Jacob nhăn mặt ghê tởm và ngoảnh ra cửa sổ. Ngoài kia là buổi sáng trong lành. Bãi cỏ rộng trước biệt thự xanh rờn và phảng như lớp nỉ của bàn bi-a, viền quanh là con đường lát sỏi trắng, đây đó là những bức tượng đồng không đẹp lắm, nhưng rất đắt tiền. Phía trái là nhà của người quản lý, Jacob thấy ông Coveni làm vườn đang lúi húi trước một bồn hoa. Phía bên phải, hai cánh cửa ga-ra mở toang, ở đó. Đằng sau chiếc ô tô màu xanh của bà vợ. Jacob thấy anh lái xe đang trò chuyện với Frances, cô hộ lý trẻ làm ca ngày. Còn bên ngoài cổng, bãi cỏ trải rộng tới tận con đường xa tít, xa đến mức ngay cả con mắt tinh tường của Jacob cùng không trông rõ những chiếc ô tô chạy trên đó.

     Tội nghiệp Jacob, ông nghĩ về bản thân ông. Tất cả những gì tốt đẹp trong đời đến với ông quá muộn, Bây giờ ông có toà biệt thự đẹp biết bao, nhưng ông đã quá gìa nên chúng mày mừngvui; ông có một người vợ tuyệt sắc khiến không một gã đàn ông nào trông thấy mà lại có thể dửng dưng, nhưng ông đã quá già nên không còn đủ sức tận hưởng người phụ nữ ấy và cuối cùng, ông đã biết nhìn xuyên thấu lòng dạ con người, nhưng ông lại phải nằm liệt giường, chỉ còn được giao tiếp với vài người giúp việc và hộ lý. Tội nghiệp cho Jacob giàu có! Ông oai quyền như thế, may mắn và tài trí như thế, mà giờ đây, thế giới của ông chỉ giới hạn bởi chiều rộng của tấm đệm, chiều dài của bải cỏ có thể nhìn được tờ ô cửa sổ và chiều sâu trí tuệ của cô Frances.