1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Jacob “hửm” một tiếng:

- Đúng vậy. Charles chỉ là một con cá ươn. Nhưng thế thì ai nhỉ? Ông Coveni quá già đối với cô, vậy chỉ còn… – Ông ngừng lại giữa chứng, mắt long lanh tinh quái. Rồi ông nhìn ra cửa sổ và tiếp lời:

 - Không, tôi chịu đấy. Ai nhỉ?

- Thưa ông, bây giờ đúng là ông đang trêu cháu, – cô gái nói. – ông đã thừa biết đó là Vik. Cháu cam đoan ngay từ đầu ông đã biết cả!Cháu cũng định thú thật luôn, nhưng… – Có tiếng gõ cửa.

- Cứ vào! – Jacob nói.

Nhưng cửa đã mở toang ra và xuất hiện bà Jacob – bà quả là xinh đẹp, đẹp đến sừng sờ, trông giống một cô gái hai mươi tuổi hơn là một phụ nữ ba mươi tuổi, bà mặc áo len dài tay màu hoàng yến vàng tươi và chiếc quần màu be bó sát cặp đủi tròn lẳn.

Người vợ xinh đẹp


- Chào mọi người. Không cần, cô cứ ngồi, – bà nói với Frances. – Bệnh nhân của chúng ta thế nào?

- Kinh khủng, – Jacob nói.

Người vợ bật cười gượng gạo và vuốt nhẹ má chồng.

- Ông ngủ ngon chứ?

- Tồi tệ.

- Cô thấy ông ấy kinh khủng chưa? – Bà Jacob quay sang Frances. – Sao cô lại có thể chịu được ông ấy nhỉ.

- Vì tiền, – Jacob nói. – Cũng như cô thôi.

Bà Jacob cố cười nghe khô khốc.

- Ông đứng trẻ con nữa! ông đã uống viên thuốc màu da cam chưa?

- Rồi, – Jacob nói.

- Chưa đâu ạ – Frances nói. – Thưa bà đã 9hl5 rồi sao?

- Tôi e rằng đã 9h20, – bà Jacob lạnh lùng đáp. – Thôi, để tôi. – Bà lựa ống thuốc cân thiết trên bàn, mở nút, rót nước ở cái bình bằng bạc vào cốc. – Ông há to miệng ra một chút nào.

Jacob quay đầu đi.

- Tôi còn cẩm được viên thuốc và cốc nước. Chứ trông cô chẳng giống hộ lý gì cả. – Ông bỏ thuốc vào miệng rồi chiêu bằng một ngụm nước. – Cô đi đâu mà diện một bộ cánh như một nữ sinh ấy thế?

- Tôi chỉ đi mấy cửa hàng trong thành phố thôi.

- Anh Vik đã chuẩn bị xe xong rồi, thưa bà,- Frances nói xen vào. – Anh ấy đã lau chùi xe sạch bóng như mới.

- Tôi không nghi ngờ điều đó, cô bạn ạ.

- Nếu xe này không đủ bóng, thì cô nên mua chiếc khác, – Jacob nói.

- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi, – người vợ chớp ngay lấy ý đó, – nhưng tôi đã quyết định chờ ông bình phục đã. Khi ấy chúng ta sẽ mua một chiếc xe thể thao nhỏ chỉ có hai người ngồi và chúng ta sẽ đi những chuyên dài, chỉ có ông và tôi. Chỉ có anh và em.

- Tôi cũng mong được thế lắm, – Jacob nói.

- Trời! – Bà Jacob buồng một tiếng thở dài. – Hôm nay trời đẹp đấy chứ? Sao ông không bảo Charles mở cửa sổ?

- Vì tôi không muốn bị cảm lạnh mà chết, – Jacob nói. – Nhưng tôi cũng cám ơn lời đề nghị của cô.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyen trinh tham hay nhat