Bài viết mới nhất
1 PHÚT QUẢNG CÁO
Tẩ cả bài viết
-
▼
2015
(76)
-
▼
tháng 6
(46)
- Những con ghen tuông đáng sợ của Frances
- Những quan sát của ông Jacob về người vợ của mình
- Người vợ xinh đẹp tuyệt vời của Jacob
- Câu chuyện của Jacob và cô hộ lý
- Cô hộ lý trẻ trung và tận tụy
- Jacob – người đàn ông giàu có song lại già yếu
- Lòng thương người đặt nhầm chỗ
- Vụ án giết người của người lạ mặt
- Nàng Molly xinh đẹp
- Câu chuyện của người lạ mặt với Polie
- Người đàn ông kì lạ ở ngôi nhà bỏ hoang
- Kế hoạch giết người hoàn hảo
- Manh nha của một vụ giết người
- Những buổi sáng thứ 2 tuyệt vời
- Sự thật về ngôi nhà kì lạ
- Vị khách mua nhà kì lạ
- Một ngôi nhà nát
- Một cuộc cá độ
- Cuộc đối thoại kì lạ trong bữa ăn
- Một vụ cá cược điên rồ
- Bữa ăn tại nhà Sellid
- Bức thư của Esiko
- Chuyến picnic kì lạ
- Mối quan hệ kì lạ giữa Esiko và Sughimoto được hìn...
- Chiếc phong bì kì lạ
- Bí mật điều tra về cô Esiko
- Nguồn tin mong ngóng
- Chuyện tình tỉnh lẻ (1)
- Truyện trinh thám hay: Công lý (2 – End)
- Truyện trinh thám hay: Công lý (1)
- Những bức thư nặc danh – Phần 2
- Những bức thư nặc danh – Phần 1
- Ba cách cướp nhà băng – Phần 5 (End)
- Ba cách cướp nhà băng – Phần 4
- Ba cách cướp nhà băng – Phần 3
- Ba cách cướp nhà băng – Phần 2
- Ba cách cướp nhà băng – Phần 1
- Truyện trinh thám hay – Sự giống nhau nguy hiểm (4...
- Truyện trinh thám hay – Sự giống nhau nguy hiểm (3)
- Truyện trinh thám hay – Sự giống nhau nguy hiểm (2)
- Truyện trinh thám hay – Sự giống nhau nguy hiểm (1)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (3)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (4)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (5)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (6 – End)
- Truyện trinh thám hay – Nếu người này chết (2)
-
▼
tháng 6
(46)
Labels
Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
- … Và cháu nghĩ chắc là cô ta say. – Frances vẫn kể. – chứ nếu không, làm sao một người phụ nữ lại có thể táo tợn đến mức ngồi vào lòng một người đàn ông không quen blêt mà hôn hít. Lại còn ngay trước mặt cháu nữa chứ. Vì cháu đi cũngVik, nên cô ta phải nghĩ cháu là vợ anh ấy chứ!
- Vik xử sự thế nào? – Jacob hỏi. Quay mặt khỏi cửa sổ.- Không thế nào cả, ông ạ. Ý cháu muốn nói là anh ấy có thể làm gì? Đang ở giữa nơi công cộng kia mà. Anh ấy đành cười và giả vờ như tất cả những chuyện đó chỉ là bông đùa. Nhưng cháu rất khó chịu. Cái con bé ấy thì vẫn ngồi như dính chặt trong lòng anh ấy, làm sao Vik hất nó xuống đất được! Mọi người đều nhìn bọn cháu, cháu mỗi lúc một tức, và phải nói thật với ông rằng đôi khi cháu điên tiết lắm cơ. Hễ cứ có chuyện đụng chạm đến Vik, là cháu không thể nào tự chủ được.
- Như với Betty hồi nọ ấy à? – Jacob nói.
Frances cắn môi dưới.
- Cháu không ngờ ông lại biết chuyện đó. – cô nói. – Thú thật là cháu xấu hổ lắm, thưa ông, nhưng khi vào bếp, thấy nó đang ôm Vik… cháu điên ngay lên.
- Tôi cũng nghe kể thế, – Jacob mỉm cười. – Tôi không gặp Betty trước khi cô ấy thanh toán tiền công để thôi việc, nhưng theo lời Charles, sức quyến rũ của cô ấy bị tổn thất nhiều lắm.
- Hình như cháu đã cào khắp mặt nó, – cụp mắt xuống, Francés thú nhận. – Cháu rất lấy làm tiếc, thật đấy ông ạ. Sau đó cháu đã thử xin lỗi nó, nhưng nó không thèm nghe. Cứ như lỗi tại cháu ấy.
- Còn với cô gái ở câu lạc bộ kia, cô đã làm gì?
- Cháu túm tóc lôi nó ra khỏi Vik, – Francés hiền lành thú thật. – Và nếu không có người can, nhất định cháu sẽ móc mắt nó ra. Cháu điên lắm cơ. Sự việc còn tồi tệ hơn Betty, bởi đúng là con ấy đã hôn Vik. Có lẽ nếu vớ được con dao, cháu đã giết chết nó.
- Thế kia à? – Jacob nói và lại nhìn ra cửa sổ. Bây giờ bên cạnh xe không có vợ ông, cũng không có cậu lái xe. Ông nhìn khắp lượt bải cỏ. rồi lại quay nhìn chiếc ô tô bóng loáng. Ông chú ý tới một cái bóng kỳ lạ trên mui xe. Nheo mắt nhìn kỹ, ông nhận ra đó lã túm giẻ lau xe của Vik.
- Những cuộc chiến đấu nho nhỏ ấy ảnh hưởng thế nào tới tình cảm của cô đối với Vik? – ông thận trọng hỏi.
- Không ảnh hưởng chút nào, thưa ông. Tại phụ nữ cứ bám lấy anh ấy, chứ anh ấy có lỗi gì đâu ạ. Cháu muốn nói rằng anh ấy không hề khuyến khích những con kia làm các trò đó.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám hay nhất
thế giới
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Nhếch mép cười, bà Jacob đưa một ngón tay thoạt tiên lên môi mình, rồi sau đó đưa vào trán chồng và suông sã nói:
- Hôm nay ông không đáng được hưởng cả một cái hôn như thế. Nếu ông ấy vẫn cứ cằn nhằn, – bà ta nói với Frances, miệng mỉm cười như để lôi kéo cô vào “âm mưu” của riêng bà ta và cô, – thì cô đừng trò chuyện với ông ấy nữa. Cho ông ấy một bài học. Tôi sẽ sớm về thôi. – Câu này là bà ta nói với Jacob.
- Tôi sẽ vẫn ở đây, – ông nói.
- Tạm biệt! – Rồi bà Jacob bước ra ngoài.
- Cô đóng cửa lại, – ông bảo Frances.
- Trông bà ấy đẹp quá! – Cô gái thở dài, ra đóng của rồi quay lại. – Tiếc rằng cháu không có tiền mua một chiếc quần như thế…
- Chắc gì chồng chưa cưới của cô đã bằng lòng cho cô ăn diện.
- Ô, Vik không thế đâu ạ. Thậm chí anh ấy không biết thế nào là ghen. Anh ấy nói với cháu hàng nghìn lần rằng anh ấy thích đàn ông để ý đến cháu.
- Còn cô, nếu phụ nữ nhìn cậu ấy thì sao?
- Ô, cháu bình thường. Nói cho cùng, đó chẳng phải điều tự nhiên hay sao? Hồi xưa Vik cũng đã có… – Cô hơi đỏ mặt… – Không, thưa ông, cháu không hiểu làm sao chúng ta lại bàn luận những chuyện thế này. Ông là người khó chịu thật đấy.
- Cô hãy cho ông già này hưởng cái thú chuyện gẫu một lát, – Jacob nói. – Nghĩa là trước khi yêu cô, Vik đã có những phụ nữ khác, phải không?
- Đôi khi chuyện đó gây sượng sùng lắm. Ý cháu muốn nói là có một số phụ nữ cứ bám nhằng nhằng lấy đàn ông. Cách đây hai tuần lễ, chúng cháu đến một câu lạc bộ ban đêm, vì tối ấy Vik được nghỉ…
Jacob gật đầu và nhìn ra cửa sổ, cô gái vẫn kể, cô nói nhanh và tự nhiên hơn. Ông thấy vợ ông đang trên con đường tới ga-ra. Bà ta đi khác hẳn Frances, chậm chạp, gần như lười nhác. Người bà ta đung đưa khêu gợi, nhưng hơi một chút thôi. Ngay hai tay bà ta cũng không vung rộng ra như Frances và có vẻ cố giữ sức cho những hành động khác quan trọng hơn.
“… Cô ta trông đến là khiếp. – Frances vẫn kể. – Cháu kêu lên một tiếng khi cô ta tiến về phía bàn chúng cháu. Ông hãy tưởng tượng: tóc cô ta đen xỉn trông quái dị lắm, và có lẽ một tuần lễ chưa hề chải, còn trên môi cô ta nhiều son đến nỗi hình như cô ta bôi hết cả một thỏi son…
Jacob lơ đãng nghe, và mắt vẫn không rời khỏi vợ. Bà ta đã tới bên ô tô, đứng tựa vào cửa xe nói chuyện với Vik. Jacob thấy đáp lại câu nói của Vik, bà ta nhoẻn miệng cười, rồi sau đó ngửa đầu cười vang lên. Ông không thể nghe thấy tiếng cười, nhưng ông nhớ hồi xưa nó vang lên như thế nào – giòn tan, sảng khoái và quyến rũ. Vik đặt chân rất đẹp lên thanh chắn đằng trước xe, khoanh hai cánh tay lực lưỡng trước ngực, và cũng cười.
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Jacob “hửm” một tiếng:
- Đúng vậy. Charles chỉ là một con cá ươn. Nhưng thế thì ai nhỉ? Ông Coveni quá già đối với cô, vậy chỉ còn… – Ông ngừng lại giữa chứng, mắt long lanh tinh quái. Rồi ông nhìn ra cửa sổ và tiếp lời:
- Không, tôi chịu đấy. Ai nhỉ?
- Thưa ông, bây giờ đúng là ông đang trêu cháu, – cô gái nói. – ông đã thừa biết đó là Vik. Cháu cam đoan ngay từ đầu ông đã biết cả!Cháu cũng định thú thật luôn, nhưng… – Có tiếng gõ cửa.
- Cứ vào! – Jacob nói.
Nhưng cửa đã mở toang ra và xuất hiện bà Jacob – bà quả là xinh đẹp, đẹp đến sừng sờ, trông giống một cô gái hai mươi tuổi hơn là một phụ nữ ba mươi tuổi, bà mặc áo len dài tay màu hoàng yến vàng tươi và chiếc quần màu be bó sát cặp đủi tròn lẳn.
- Chào mọi người. Không cần, cô cứ ngồi, – bà nói với Frances. – Bệnh nhân của chúng ta thế nào?
- Kinh khủng, – Jacob nói.
Người vợ bật cười gượng gạo và vuốt nhẹ má chồng.
- Ông ngủ ngon chứ?
- Tồi tệ.
- Cô thấy ông ấy kinh khủng chưa? – Bà Jacob quay sang Frances. – Sao cô lại có thể chịu được ông ấy nhỉ.
- Vì tiền, – Jacob nói. – Cũng như cô thôi.
Bà Jacob cố cười nghe khô khốc.
- Ông đứng trẻ con nữa! ông đã uống viên thuốc màu da cam chưa?
- Rồi, – Jacob nói.
- Chưa đâu ạ – Frances nói. – Thưa bà đã 9hl5 rồi sao?
- Tôi e rằng đã 9h20, – bà Jacob lạnh lùng đáp. – Thôi, để tôi. – Bà lựa ống thuốc cân thiết trên bàn, mở nút, rót nước ở cái bình bằng bạc vào cốc. – Ông há to miệng ra một chút nào.
Jacob quay đầu đi.
- Tôi còn cẩm được viên thuốc và cốc nước. Chứ trông cô chẳng giống hộ lý gì cả. – Ông bỏ thuốc vào miệng rồi chiêu bằng một ngụm nước. – Cô đi đâu mà diện một bộ cánh như một nữ sinh ấy thế?
- Tôi chỉ đi mấy cửa hàng trong thành phố thôi.
- Anh Vik đã chuẩn bị xe xong rồi, thưa bà,- Frances nói xen vào. – Anh ấy đã lau chùi xe sạch bóng như mới.
- Tôi không nghi ngờ điều đó, cô bạn ạ.
- Nếu xe này không đủ bóng, thì cô nên mua chiếc khác, – Jacob nói.
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó rồi, – người vợ chớp ngay lấy ý đó, – nhưng tôi đã quyết định chờ ông bình phục đã. Khi ấy chúng ta sẽ mua một chiếc xe thể thao nhỏ chỉ có hai người ngồi và chúng ta sẽ đi những chuyên dài, chỉ có ông và tôi. Chỉ có anh và em.
- Tôi cũng mong được thế lắm, – Jacob nói.
- Trời! – Bà Jacob buồng một tiếng thở dài. – Hôm nay trời đẹp đấy chứ? Sao ông không bảo Charles mở cửa sổ?
- Vì tôi không muốn bị cảm lạnh mà chết, – Jacob nói. – Nhưng tôi cũng cám ơn lời đề nghị của cô.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham hay
nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Kìa thưa ông! Đó là một câu hỏi quá riêng tư!
- Vì thế tôi mới hỏi cô. Còn ai trả lời được câu hỏi ấy cho tôi nếu không phải cô? Liệu tôi có thể lộ chuyện với ai? Tôi chẳng có ai mà lộ chuyện! Ông bác sĩ không cho đặt cả điện thoại ở đây để thỉnh thoảng tôi có thể gọi cho người môi giới của tôi! ông ấy sợ tôi không đủ sức chịu đựng nếu được tin tôi bị mất vài nghìn đô-la… Ông ấy không hiểu rằng qua báo chí, tôi biết chính xác đến từng xu là tôi mất bao nhiêu hoặc kiếm được bao nhiêu… Này, vậy cô hãy nói đi, – ông mỉm cười với vẻ tâm tình, – người yêu của cô là ai thế?
- Kìa, ông Jacob! Người chồng tương lai là một chuyện, còn người yêu… – Cô sửa chiếc gối cuối cũng rồi ra ngồi ở chiếc ghế bảnh bên cửa sổ. – Cháu chỉ sợ ông sẽ nghĩ về cháu…
- Tôi nghĩ rằng cô là một thiếu nữ tuyệt vời, – Jacob nhún vai. – Tuy nhiên, những cô gái tuyệt vời ngày nay hơi khác những cô gái tuyệt vời cách đây năm mươi năm. Tôi không nói là khác theo hướng xấu đi hay tốt lên. Mà chỉ là khác nhau, thế thôi. Nói cho cùng thì cô ít hơn vợ tôi có haỉ tuổi. Theo tôi biết, đàn ông thích nhìn vợ tôi do đó, chắc họ cũng phải thích nhìn cô
Cô gái gật đầu, đỏ bừng mặt.
- Tốt lắm! Người chồng rất cần dịu dàng. Nhưng không đến mức nhu nhược. Nhu nhược quá thì dễ bị bắt nạt. Hãy tin tôi, tôi biết lắm, xưa kia, chính tôi cũng rất dễ dãi, và cô có biết cái tính dễ dãi ấy nó đưa tôi đến đâu không? Chẳng đến đâu cả, thế đấy. Bởi vậy tôi bèn khác đi. Đương nhiên là thỉnh thoảng tỏi vẫn lặp lại sai lầm ấy, nhưng mỗi lần sai lầm, tôi lại phải trả giá, trả giá đắt… Một cuộc hôn nhân không thành công có thể trở thành một sai lầm lớn, thậm chí trở thành một sai lầm chết người. Cô phải cân nhắc kỹ trước khi kết hôn mới được. Nhưng cô đã cân nhắc kỹ rồi, đúng không?
- Vâng. Anh ấy tuyệt diệu vô cũng. Thật đấy ạ. Có thể ông không cảm thấy thế, thưa ông, vì thật ra ông hoàn toàn không biết anh ấy nhưng nếu có một lúc nào đó ông trò chuyện… – Cô ngừng lời, cắn môi dưới. – Ôi, cháu hoàn toàn không có ý rằng…
- À vậy đúng là một người mà tôi có biết! – Jacob nói. – Lý thú nhỉ! Tôi không ngờ đấy. Một người bạn của tôi chăng?
- Không, không. Quả thật cháu không muốn… Cháu lỡ lời đó thôi. Ông không biết anh ấy đâu…
- Bác sĩ Holmes chăng? – Jacob hỏi.
- Sao ông lại nghĩ thế!
- Hay đó là một người đang làm việc cho tôi?
- Jacob tiếp tục hỏi, mắt không rời khỏi cô gái.
- Charles?… Không phải! Không thẻ có chuyện ấy. Vì cô không thích Charles lắm, phải không côFrances? Cô có cảm giác bác ta kênh kiệu, đúng không?
- Vâng, – bỗng tức giận, cô gái đáp. – Bác ta vênh váo đến là khó chịu… Lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây! Nhưng thưa ông, nếu ông hỏi cháu, cháu sẽ trả lời bác ta chỉ là một con cá ươn!
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám hay nhất
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Mà cô ta đâu nhỉ? ông ngoảnh nhìn đồng hồ trên chiếc bản con ở đầu giường đẩy những ống thuốc, lọ thuốc đủ loại. Chín giờ sáu phút. Lại nhìn ra cửa sổ, ông thấy cô gái mặc áo blu trắng đang miễn cưỡng xem đồng hồ đeo tay, gửi anh lái xe một nụ hôn gió và vội vã tiến về phía ngôi nhà – cô vứa đi vứa vui vẻ nhún nhảy, hai tay vung rộng. Chỉ nhìn theo cô gái tóc vàng chắc đậm tràn trề sức lực kia, Jacob cũng đã mệt cả người. Nhưng ông vần không rời mắt khỏi cô cho đến tận lúc cô khuất dạng dưới mái thềm, chỉ sau đó ông mới quay sang ăn sáng. Cô sẽ còn dừng lại chào bà nấu bếp và chị hầu phòng, ông tính toán thế, nghĩa là khi có tiềng gõ cửa, ông đã ăn sắp xong lát bánh với trứng ốp-lết.
Đúng như vậy thật. Khi ông đang nhai nốt miếng bánh thì có tiếng gõ cửa. Ông đáp: “Cứ vào!” – thế là cô hộ lý bước vào, miệng mỉm cười.
- Chào ông Jacob, – cô vui vẻ nói, đặt lên mặt tủ cuốn tiểu thuyết có bìa sặc sỡ và liếc qua tờ giấy theo dõi nhiệt độ mà cô hộ lý trực ban đêm để lại. – Hôm nay ông thế nào ạ?
- Tôi hãy còn sống.
- Trời đẹp quá phải không ông? – Cô gái lại bên cửa sổ. – Cháu vừa nói chuyện với Vik ởngoài kia, mà cháu tưởng như mùa xuân đã tới. Ông có muốn cháu mở cửa sả không?
- Không. Ồng bác sĩ không bảo tôi phải cố tìm cách cảm lạnh.
- Vâng, ông nói đúng… Cháu quên mất. Hình như cháu làm hộ lý không giỏi lắm, phải không ạ?
- Cô còn hơn những người không phút nào để tôi yên.
- Ông cứ nói thế. Cháu biết cháu chưa tận tuy lắm.
- Tận tụy? Cô là một thiếu nữ trẻ trung, xinh xắn. cô có những hứng thú khác. Tôi hiểu. Cô vẫn tự nhủ: “Ta sẽ làm hộ lý một dạo, công việc nhàn nhã, mà lại được ăn uống tử tế. Ta sẽ dành dụm một ít tiền, rồi đi lấy chồng!”.
Cô gái nhạc nhiên.
- Đúng là cháu nghĩ thế khi bác sĩ Holmes bảo cháu làm công việc này. Nhưng ông tinh đời thật đấy cơ!
- Cám ơn cô, – Jacob nói khô khốc. – Già rồi thì ai chả tinh đời. – ông nhấp một ngụm trà và nhẳn nhó. – Tởm quá! Cô bưng đi! – Ông rùng mình.
- Nhưng ông phải uống hết tách trà!
- Tôi bảo cô bưng đi mà lại, – Jacob nóng này ra lệnh.
- Ôi, thưa ông, đôi khi ông cứ như trẻ con ấy thôi!
- Trẻ con hay không thì làm gì, tốt nhất là chúng ta nói chuyện về cô đi. – ông kéo lại mấy chiếc gôi để nằm cho yên hơn, nhưng ông ngừng tay khi cô tới giúp ông. – Cô Frances, – ông cất tiếng, nhìn cô ở ngay gần bên ông, – cô đã chọn được một người chồng rồi chứ?
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/06/jacob-nguoi-ong-giau-co-song-lai-gia-yeu.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Jacob đắp chiếc chăn bông chần, dựa tấm thân khô khốc vào sáu chiếc gối xốp đắt tiền. Ông khó chịu nhìn bác giúp việc Charles thoạt tiên đặt trước mặt ông một cái khay, sau đó kéo rèm cho ánh sáng ban mai lọt vào phòng ngủ.
- Thưa ông, có mở cửa sổ ra không ạ?
- Sao, bác muốn tôi bị gió lùa à?
- Thưa ông, không ạ. Ông còn cần gì nữa không, thưa ông?
Jacob nhét khăn ăn vào cổ áo. lắc đầu, rồi đưa tay nhấc nắp cái tô, nhưng nửa chừng, ông ngẩng nhìn Charles đang đứng sững cạnh cửa sổ.
- Bác còn chờ tiền chè nước hay sao đấy?
- Không ạ, thưa ông. Tôỉ chờ cô Frances. Bác sĩ Holmes ra lệnh lúc nào cũng phải có người trông nom ông.
- Thôi, bác cứ đi đi, – Jacob nói. – Nếu tôi định chết trong vòng năm phút nữa, nhất định tôi sẽ gọi điện cho bác. Bác đừng lo.
Ông chờ bác giúp việc ra ngoài hẳn rồi mới mở nắp chiếc tô bằng bạc, thấy một lát bánh mì bên dưới quả trứng ốp lết. Bên cạnh là một chút mứt nhữ và một tách trà loảng, thế thôi.
Jacob nhăn mặt ghê tởm và ngoảnh ra cửa sổ. Ngoài kia là buổi sáng trong lành. Bãi cỏ rộng trước biệt thự xanh rờn và phảng như lớp nỉ của bàn bi-a, viền quanh là con đường lát sỏi trắng, đây đó là những bức tượng đồng không đẹp lắm, nhưng rất đắt tiền. Phía trái là nhà của người quản lý, Jacob thấy ông Coveni làm vườn đang lúi húi trước một bồn hoa. Phía bên phải, hai cánh cửa ga-ra mở toang, ở đó. Đằng sau chiếc ô tô màu xanh của bà vợ. Jacob thấy anh lái xe đang trò chuyện với Frances, cô hộ lý trẻ làm ca ngày. Còn bên ngoài cổng, bãi cỏ trải rộng tới tận con đường xa tít, xa đến mức ngay cả con mắt tinh tường của Jacob cùng không trông rõ những chiếc ô tô chạy trên đó.
Tội nghiệp Jacob, ông nghĩ về bản thân ông. Tất cả những gì tốt đẹp trong đời đến với ông quá muộn, Bây giờ ông có toà biệt thự đẹp biết bao, nhưng ông đã quá gìa nên chúng mày mừngvui; ông có một người vợ tuyệt sắc khiến không một gã đàn ông nào trông thấy mà lại có thể dửng dưng, nhưng ông đã quá già nên không còn đủ sức tận hưởng người phụ nữ ấy và cuối cùng, ông đã biết nhìn xuyên thấu lòng dạ con người, nhưng ông lại phải nằm liệt giường, chỉ còn được giao tiếp với vài người giúp việc và hộ lý. Tội nghiệp cho Jacob giàu có! Ông oai quyền như thế, may mắn và tài trí như thế, mà giờ đây, thế giới của ông chỉ giới hạn bởi chiều rộng của tấm đệm, chiều dài của bải cỏ có thể nhìn được tờ ô cửa sổ và chiều sâu trí tuệ của cô Frances.
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Polie ngoảnh sang phía khác, khịt khịt mũi.
- Chuyện thế đấy. Chắc ông hiểu, đơn giản là tôi phải đến ngôi nhà ấy lần nữa. Ai mà giải thích được ý muốn đó? Khi còn ở trong tù, tôi đọc báo và biết tất cả khu nhà cũ đó sẽ bị phá bỏ, trừ nhà thờ. May sao, vì cải tạo tốt, nên tôi được giảm án, chuyển thành thời gian thử thách. Hôm qua, tôi ra tù. Lúc chạng vạng tối, dừng lại trước ngôi nhà ngước nhìn lên tầng tư, tôi không ghìm được nên đã lên đó để nhìn căn phòng xưa, nơi tôi đã sống những ngày hạnh phúc duy nhất của đời tôi. Ông nghĩ xem, ai mà ghim nổi hả ông?
Lại im lặng. Rồi Polie cất tiếng.
- Cô ấy có cho biết là gửi bao nhiêu tiền vảo tài khoản của ông không?
- Không. Nàng chỉ cho biết số tiền ấy đủ để tôi sống sung túc vài ba năm.
- Thôi, cũng còn hơn là chẳng có đồng nào, – Polie nói.
- Nhưng dớ dẩn nhất là tiền lại ở tận Paris, – người lạ mặt như tự nói với mình. – Mà trong túi tôi lại chỉ có vài xu người ta cho khi thả tôi ra. Vừa đủ để trả tiền rượu ở đây. Tôi sẽ phải kiếm một việc làm gì đó để dành dụm đủ tiền tàu đi Paris. Vì ở đây tôi chẳng quen ai, thêm nữa, ai dám cho tôi vay, dù tôi hứa sẽ trả gấp năm lần?
Polie đấu tranh với bản thân…
- Có thể tôi dám đấy, – ông ngập ngừngnói. – Hôm nay tôi vứa mới lĩnh lương. Nhưng làm sao tôi biết chắc chắn ông sẽ quay lại?
Người lạ mặt nhìn ông ra ý hiểu. Nhưng rõ ràng ông ta tự ái.
- Tôi không ngờ ông lại tin tôi, vì trong cái thế giới đáng nguyền rủa này chẳng ai tin ai cả./
Vừa nói ông ta vứa đưa bàn tay ra, trên một ngón tay lấp loáng chiếc nhẫn. – Đâv là nhẫn cưới của tôi. Tôi xin trao cho ông để làm tin. Tôi sẽ trả ông gấp năm lần số tiền ông cho tôi vay. Ông thấy không, – Ông ta nói tiếp, khithấy Polie đã xuôi xuôi, – chiếc nhẫn này tất nhiên cũng đáng với số tiền kia; tuy nhiên, tôi thà chết còn hơn mất chiếc nhẫn Molly đã tặng tôi. Tôi rất khổ tâm phải xa chiếc nhẫn dù chỉ một ngày. – Ông ta nói bình tĩnh, đẩy vẻ tự trọng. Sau đó ông ta ngừng lời để Polie suy nghĩ kỹ, rồi mới kết luận; – Như vậy, tồi sẽ viết giấy ghi là đã vay của ông một số tiền gấp năm lần, còn ông cam kết trả nhẫn cho tôi. Tới ngày kia, chúng ta sẽ gặp nhau ở đúng chỗ này. Ông sẽ nhận tiền, tôi sẽ nhận lại chiếc nhẫn. Còn gì có thể trung thực hơn thế nữa?
Polie rút ví đếm ra một nữa tiền lương. Người lạ mặt đếm lại tiền cẩn thận, rồi viết giấy biên nhận ghi số tiền vay gấp năm lần và tháo nhẫn khỏi ngón tay. Ông ta nói:
- Ông đừng có đánh mất chiếc nhẩn đấy.
Ông ta định gọi cô phục vụ để trả tiền rượu, nhưng Polie ngăn lại.
- Để tối trả. Thôi, hẹn tối ngày kia nhé, – ông nói thêm khi người lạ mặt đứng dậy. Sau đóPolie nhìn ra cửa sồ, thấy ông tóc điểm bạc thong thả đi về phía ga.
Bước ra đường, Polie thấy ở quán gần đó có bán dồi nóng. Sau vài ly whisky mà được vàicái dồi nóng thì tuyệt. Trong khi ông ăn, người bán dồi bình luận mẩu tin đăng trên tờ báo buổi chiều anh ta đang cầm trên tay:
- Có một gã vừatrốn tủ… Gã mặc chiếc áo blu trắng như bác sĩ và bình tĩnh bước qua cổng… Tài thật!
- Mặc áo ấy thì gã chưa đi xa được đâu. – Polie vừanhai vừanói.
- Nhưng sau đó, hắn lẻn vảo một ngôi nhà kiếm lấy bộ quần áo lịch sự, – người bán hàng nói tiếp. – Bây giờ thì gả chẳng cần phải làm việc, – anh ta nói có vẻ ghen tị, – gã đã cuỗm được một lô kim cương… Vì vậy, gã lãnh án năm năm tù. Từ bấy đến nay đã hai năm, nhưng người ta vẫn không tìm thấy kim cương đâu… Chắc gã giấu kỹ lắm… Bây giờ, trốn thoát, gã mới moi ra thì tha hồ mà tiêu… Các cửa khẩu biên giới hiện đang được cảnh sát canh giữ chặt lắm…
Ông đội trưởng thi công gật đầu, miệng vẫn nhai. Chuyện ấy, ông không quan tâm.
- … Nhà nước trao giải thưởng hai mươi lăm nghìn bảng, – anh chủ quán kể tiếp. – Thông báo nói rằng cảnh sát yêu cầu nhân dân giúp đỡ bắt giữ gã… Rằng gã không có tiền và có lẽ gã sẽ cố xoay tiền. Yêu cầu ai trông thấy gã thìbáo cho cảnh sát. Gã năm mươi mốt tuổi, cao tóc điẻm bạc, đối đáp nhanh nhẹn, dễ gây lòngtin cậy… Ở đây còn có cả ảnh gã…
- Cho tôi xem nào.
Thôi chết, đúng gã rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính gã là người trong tấm ảnh được in ở cột báo đầu tiên dưới đầu đề “Một tên trộm trốn khỏi nhà tù”.
Polie vứt cái dồi đang ăn dở, chạy vội ra ga. Chuyên tàu cuối cùng đi Paris vừa chạy qua. Ông quanh quẩn ở ga một lúc nữa, nhưng không thấy gã đâu. Gã đã mất hút.
Nêu ông có tới đồn trình báo, cảnh sát cũng sẽ không khen ông. Polie quyết định không tới đó, để khỏi làm tròcười cho thiên hạ.
Ông dừng lại dưới một cột đèn đường. Chiếc nhẫn hoá ra là bằng vàng giả. Polie vứt nó vào sọt rác.
Chờ đón ông lát nữa còn là một cuộc nói chuyên khó chịu với vợ. Tại sao chỉ còn nữa tháng lương – điều đó, ông phải giải thích. Nhưng tất nhiên cả vợ ông, cả bất cứ ai khác đều sẽ không biết gì về khoản tiền thưởng hai mươi lăm nghìn bảng vừa tuột khỏi tay ông.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Ông ta uống nốt chút rượu còn lại và thở dài não nề, như cay đắng hồi tưởng sự việc diễn ra sau đó hoặc phải khó nhọc mới tin được lời diễn đạt các kỷ niệm ấy.
- Vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa, điều này ít khi xảy ra. Đứng trên ngưỡng cửa là ông bố nàng đang giận sôi lên. Ông bước nhanh vào, khinhkhỉnh nhìn một lượt căn phòng tồi tàn của chúng tôi rồi bảo Molly mặc quần áo chỉnh tề vào đi theo ông. Nàng không chịu, cô viện một lý do dễ nghe. Ông không muốn nói bất cứ điều gì với chúng tôi. Việc chỉ còn vài giờ nữa là nàng không còn thuộc quyền ông, đã khiến ông phát khủng. Chắc hẳn ông bồn chồn đã lâu lắm, rồi mới quyết định đến chỗ chúng tôi.
- Vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa, điều này ít khi xảy ra. Đứng trên ngưỡng cửa là ông bố nàng đang giận sôi lên. Ông bước nhanh vào, khinhkhỉnh nhìn một lượt căn phòng tồi tàn của chúng tôi rồi bảo Molly mặc quần áo chỉnh tề vào đi theo ông. Nàng không chịu, cô viện một lý do dễ nghe. Ông không muốn nói bất cứ điều gì với chúng tôi. Việc chỉ còn vài giờ nữa là nàng không còn thuộc quyền ông, đã khiến ông phát khủng. Chắc hẳn ông bồn chồn đã lâu lắm, rồi mới quyết định đến chỗ chúng tôi.
Người lạ mặt nhìn quanh tìm cô phục vụ. Sau đó ông ta nói tiếp:
- Ông ấy toan dùng sức mạnh lôi nàng đi. Tôi chặn đường ông ấy lại. Đó là bố của nàng, cho nên tôi tuyệt nhiên không định gây hại cho ông ấy. Ông ấy buông tay nàng và vơ lấy chiếc búa gần bên. Đê tự vệ, tôi đánh vào cằm ông ấy – đánh nhẹ thôi, nhưng ông ấy vẫn ngả xuống và khi ngã, gáy ông ấy bị đập vào gờ một chiếc hòm. Thế là xảy ra một chuyện khủng khiếp! Sọ ông ấy bị vỡ, máu chảy trên chiếc búa ông ấy vừa buông khỏi tay. ông ấy tắt thở.
Polie vẫy cô phục vụ, bảo đem thêm hai ly whiskynữa.
- Chúng tôi kẻ toàn bộ sự việc cho cảnh sát nhưng họ chỉ cười giễu. Họ không tin một lời nào của chúng tôi. Trên chiếc búa mà tôi chótdại dột nhặt lên ho tìm thấy vân tay của tôi. Tôi bị buộc tội giết người và bị kết án 2 năm tù. Molly bị coi là tong hạm bị lãnh án 2 năm. Câu chuyện của tôi là thế.
- Nhưng chuyện còn chưa hết, – người lạ mặt tiếp lời. – Dù sao, nàng vẫn được thừa kế tải sản của ông bố. Khi ra tù, nàng tìm được cách chuyển cho tôi một mảnh thư báo tin nàng sang Nam Mỹ để bắt đầu cuộc đời mới. Và nàng đã gửi vào nhà băng Paris một số tiền, tài khoản mang tên tôi. “Đó là ý nguyện cuối cũng của em, – bức thư của nàng kết thúc như vậy. – Em sẽ mãi mãi yêu anh. Molly”. – ông ta ứa nước mắt. Ông ta lén lau đi và rủa: – Quỷ thật!
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyện trinh thám
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
- Bây giờ đến lượt tôi – Polie nói và gọi thêm hai ly whisky
- Lúc ấy tôi ba mươi tám tuồi, – người lạ mặt lại kể tiếp. – còn nàng mười chín. Nàng tên là Molly. Ôi, nàng thật là tuyệt: cao lớn, cân đối, hấp dẫn, trí thức, đã ‘chín” ngay ở lứa tuổi ấy, với mái tóc màu hạt dè, giọng trầm và sâu – đó là một phụ nử hiếm có trên thế gian này. Và nàng yêu tôi, tôi cũng không hiểu vì sao, nhưng đúng là như thế. Tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, mà điều này bao giờ cũng khiến người phụ nứ gắn bó sâu sắc; nhất là khi người đàn ông ỉlại đã chững tuổi.
Hai chúng tôi như được sinh ra là để dành cho nhau. Trong gần hai năm,chúng tôi sống như vợ chồng. Nhưng không được sự đồng ý của ông bố, nàng không thể chính thức lấy tôi trước khi nàng tròn hai mươi mốt tuổi. Mẹ nàng đã mất, ông bố không đồng ý vì tôi kém ông ấy có hai tuổi – và đây là điều làm cho ông ấy đặc biệt bực tức. Tôi thất nghiệp luôn, nên tôi rất hiểu thái độ của ông ấy. Molly biết rằng nếu chúng tôi lấy nhau trước khi nàng tròn hai mươi mốt tuổi, ông bố sẽ tước quyền thừa kế của nàng, nhưng điều đó không ngăn được nàng. Chúng tôi ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn trên tầng tư, không có tiện nghi riêng, nấu nướng bằng bếp ga loại xách tay, nhiều khi nhịn đói, nhưng lại rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn ông bố nàng với cả một đống tiền.
Ông ta nâng ly.
- Chúng ta cùng cạn ly, – ông ta đề nghị. – Chúng ta hãy cạn ly không phải vì hạnh phúc, vì kẻ sung sướng hôm nay có thể bị vứt xuống vực thẳm ngày mai. Chúng ta hãy uống vì sự yên bĩnh và những niềm vui nho nhỏ.
Dù nghĩ thế nào về chuyện đó, Polie vẫn nâng ly. Họ cạn ly, và dòng kỷ niệm lại tiếp tục tuôn trào.
- Vậy đấy, nếu tôi tin ở thiên mệnh, thì chắc hẳn tôi phải tin rằng ông trời chủ tâm đưa ta lên cao cũng với các hy vọng và vui sướng, trước khi ném ta xuống vực sâu tai hoạ. Một trong những ngày hạnh phúc của đời tôi kết thúc vào cái buối tối đã đập vỡ toàn bộ quãng đời về sau của tôi. Lúc ấy, tôi có việc làm đã một tuần lễ và tôi có tiền. Ông chủ thuê tôi nói rằng tôi được làm ở chỗ ông ta một tuần lễ nữa và rất có thể sẽ được nhận một công việc thường xuyên. Hôm sau là ngày Molly tròn hai mươi mốt tuổi và chúng tôi có thể lấy nhau. Chúng tôi làm một bữa tiệc thực sự: bít-tết, pho mát, hoa quả, rượu vang. Sau đó, nàng ngả đầu vào lòng tôi vả chúng tôi cùng nhau xây dựng kế hoạch tương lai. Vừa lúc ấy…
Đọc thêm tại : http://truyentrinhthamliky.blogspot.com/2015/06/cau-chuyen-cua-nguoi-la-mat-voi-polie.html
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
truyen trinh tham
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Người lạ mặt nhìn Polie từ đầu đến chân.
- Nhưng như vậy tôi có gây hại gì cho ông đâu? Vì mọi người đã dọn đi nơi khác hết. Ở đó chẳng còn gì đề mà lấy cắp.
Polie ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta:
Toà nhà ấy sắp bị phá bỏ.
- Tôi biết. Thế thì sao?
- Ông bạn, tôi không thích giọng ông nói đâu. Cỏ thể ông chưa biết rằng để giữ nguyên nhà thờ bên cạnh, chúng tôi chỉ được dùng một lượng nhỏ thuốc nổ, chúng tôi phải rở trước một số kết cấu ở các toà nhà ấy, cho nên vào đó sẽ nguy hiểm. Rất nguy hiểm.
- Nhưng người có thể gặp nguy hiểm là tôi kia mà? – người lạ mặt mỉm cười hiền lành.
- Cả tôi nữa chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông, tôi cũng sẽ bị liên luy. Có khi tôi sẽ bị đuổi việc.
- Hửm… Quả thật tôi chưa nghĩ tới điều đó. Tôi không muốn gây phiền phức cho ai hết. Tôi rất lấy làm tiếc. Cô phục vụ! – Ông ta gọi. – ông vẫn dùng bia hay ông uống với tôi một ly whisky?- Rồi không đợi Polie trả lời, ông ta gọi thêm hai ly đúp whisky – Không sao, gì thì gì mọi chuyện cũng đã kết thúc tốt đẹp cả rồi.
Có lẽ ông ta coi vấn đề này thế là xong.
- Thế ông có tìm được thứ má ông định tìm không? – Polie hỏi, giọng thờ ơ. Nhưng mắt ông lại tỏ ra quan tâm.
- Liệu có thể tìm được gì trong đống hoang tàn ấy? – Người lạ mặt hồn nhiên nhìn Polie, và chỉ trong đáy mắt ông ta có thoáng một ánh giễu cợt.
- Vậy thật ra thì ồng làm gì trong cái “đống hoang tản” ấy? Ông có thể gây một chuyện gì ở đó, mà tôi lại phải chịu trách nhiệm, ông hiểu không? – Polie bất giác cao giọng.
- Nếu tôi không nói cho ông biết?
- Ông chủ quán này, – Polie hất đầu về phía quầy, là bạn tôi. Chỉ cần tôi bảo một câu, là ông ấy sẽ gọi cảnh sát. Tôi sẽ nói là thái độ của ông rất đáng ngờ, và cảnh sát sẽ đồng ý như vậy.
Cô phục vụ bưng whiskyđến. Ông tóc điểm bạc vẫn ngồi im, đưa hai tay lên che mặt. Khi ông ta bỏ tay ra, đôi mắt ông ta đẫm lệ. Nhưng ông ta kiêu hãnh ngẩng đầu:
- Thôi được! – Giọng ông ta run run, nhưng lại có vẻ bất cần. – Tôi không định thoả mãn sự tò mò vớ vẩn của ông, nhưng tôi không muốn giây với cảnh sát. – Rồi ông ta lại như khép mình lại. Sau đó, ông ta bỗng hỏi:
- Đã bao giờ ông yêu chưa?
- Tất nhiên tôi có yêu chứ, – Polie gật đầu. – Tôi có vợ, và chúng tôi có ba đứa con.
- Không, tôi muốn nói tới tình yêu say đắm, cuồng nhiệt kia. Yêu đến mất trí, đến điên dại kia. Đến mức mỗi phút xa nhau dài bằng một năm ở dưới địa ngục kia. Shakespeare biết thế nào là tình yêu khi ông ấy mô tả tình cảm của Romeo và Juliette.
Đối với Polie, những lời này quá là cao sang.
- Chắc ông chỉ đùa thôi khi nói rẳng tôi có thể gây một chuyện gì ở trên đó, – người lạ mặt nói tiếp. – Nhưng đúng là ở trong căn phòng đótôiđã giết một người, mặc dù không chủ tâm. Sự việc xảy ra cách đây mười lăm năm. Không, hơn một chút. Mười lăm năm và mãi hôm qua, tôi mới được tha nhưng vẫn phải chịu một thời gian thử thách. Bây giờ ông đã hiểu tại sao tôi không muốn có chuyện gì với cảnh sát. Vào toà nhà kia là vi phạm luật pháp. Vi phạm nhỏ thôi, nhưng… Như thế nghĩa là tôi không qua được thời gian thứ thách. Thật là trớ trêu, phải không ông, nếu tôi lại phải ngồi bóc lịch năm năm nữa chỉ vì tôi nhớ một kỷ niệm và đến căn phòng ấv, nơi xưa kia tôi đã được hưởng những ngày hạnh phúc duy nhất trong đời tôi. – Và ông ta đưa tay vẫy cô phục vụ vừa đi ngang qua.
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Polie, đội trưởng thi công, đứng ở ngoài đường hít thở- căng lồng ngực và nhìn những toà nhà quen thuộc sắp bị phá bỏ. Nhưng gì kia nhỉ? Tại sao ở kia lại có ánh đèn? ông nhắm măt lại rồi lại mở ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, trên tầng bốn, nơi từ lâu đã có ô cửa bị vỡ một mảnh kính hình tam giác, đúng là có ánh sáng thật, hình như của một ngọn nến hay một chiếc đèn pin. Polie đứng khuất vào sau một cái cây để quan sát.
Cánh cửa ở tầng một của toà nhà ấy khẽ kêu cót két rồi bật mở. Một bóng người cao lớn xuất hiện, xuống các bậc thềm và đi trên lớp cát lạo xạo. Polie liền đi theo.
Đó là một người đàn ông to con, vạm vỡ. Mặc đủ thời tiết ấm áp, ông ta vẫn mặc áo bành tô. Và có lẽ ông ta quen thuộc nơi đâỵ: ông ta len lỏi qua các ngõ hẹp, chẳng mấy chốc đã tới một quán bar nhỏ gần nhà ga. Polie cũng thường ghé vào quán bar này. Bước vào theo sau người lạ mặt, ông chào chủ quán, gọi một vại bia rồi lại chỗ quầy rượu là nơi qua tấm gương treo trên tường có thể nhìn rõ người lạ mặt.
Người này ngồi một mình bên chiếc bàn ở góc quán. Khi cô phục vụ tới, ông ta gọi một ly đúp whisky. Quần áo ông ta khá lịch sự và không có gì nổi bật. Dáng vẻ ông ta oai vệ, mái tóc dày điểm bạc. Trông bề ngoài thì có thể đoán ông ta bốn mươi tuổi cũng được, mà năm mươi lăm tuổi cũng được. Mặt ông ta có nhiều nếp nhăn, chứng tỏ ông ta giàu kinh nghiệm sống và tự tin – gương mặt ấy cởi mở, gây được cảm tình ngay tử phút đầu và đầy tính hài hước, nhưng qua đó cũng có thể thấy rằng ông ta đã từng trải qua không ít gian truân. Khi ly whisky được đem tới, ông ta uống một hơi cạn luôn, bảo đem thêm ly nữa rồi hờ hững nhìn chăm chăm xuống đất.
Polie cầm vại bia của mình tới đó.
- Ông cho phép chứ? – ông hỏi. Người lạ mặt không buồn ngước nhìn lên. – Xin lỗi, – Polie vẫn kiên trì, – tôi ngồi đây có phiền ông không?
- Gì cơ? – người lạ mặt ngẩng lên và nhìn quanh, không hẳn là suy tính, cũng không hẳn là bực bội. – Nhưng ở đây có bao nhiêu bàn còn bỏ trống! – Giọng ông ta dễ chịu, bình thường, cung cách nói năng cũng tự nhiên.
Polie vẫn đứng yên, ông nói:
- Tôi chịu trách nhiệm về an toàn khi phá bỏ các toà nhả đằng kia. Tôi trông thấy ông khi ông đi ra từ một trong các toà nhà ấy. Đó là nơi không được vào. Đã có biển cấm.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
tiểu thuyết trinh thám
hay nhất mọi thời đại
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Sau vài đêm mất ngủ suy nghĩ mãi về cách thoát khỏi tấm thân nặng bảy chục ký của Pôlet mả không nghĩ ra cách gì, anh ta đành đầu hàng và cam chịu số phận.
Nhưng một hôm vào một ngày tươi nắng trước lễ Phục sinh, bỗng có một sự việc nhắc anh ta tới ý định ấy. Mấy hôm đó, tất cả những ai có thể đều tìm ra ngoài trời để nghỉ ngơi giữa lòng thiên nhiên. Tất cả, nhưng tất nhiên trừ vợ chồng anh ta: Pôlet cho rằng nếu đi đâu sẽ quá tốn kém, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, lại tranh thủ dọn dẹp được nhà cửa, nhất là có sự giúp đỡ của chồng thì thật là tuyệt.
- Anh mặc chiếc áo cũ và rồi xuống hầm nhà thu dọn các thứ linh tinh đi! – cô ra lệnh.
- Anh đem theo chiếc đài bán dẫn được không? – Giêra rụt rè hỏi. – Đài sắp tường thuật trận đấu bóng đá.
- Anh đem theo gì tuỳ ý, nhưng nhanh nhanh lên! Đến chiều mọi việc phải xong xuôi đấy!
- Nhất định đền chiều mọi việc sẽ xong e yêu!
Những lời ấy hoá ra là những lời tiên tri, mặc dủ cả Giêra lẫn vợ anh ta đều còn chưa ngờ tới ý nghĩa thực của chúng.
Tiếp sau chương trình tường thuật bóng đá là bản tin mới nhất. Rồi đài thông báo cửa hàng tổng hợp trung tâm Paris bị cháy.
- Ngọn lửa lan nhanh… cả toà nhà biến thành ngọn lửa khổng lồ. – Một phóng viên đưa tin tại chỗ. – Thật là một cơn ác mộng! Một cảnh khiếp đảm… Số phận nạn nhân ngày càng nhiều… Nhiều xác người bị cháy thành than, không thể nhận dạng được nữa.
Câu nói cuối, cùng có một ý nghĩa quyết định đối với Giêra.
***
Lúc bốn rưỡi chiều Giêra từ dưới hầm nhà lên, anh ta vào bếp gặp vợ.
- Khủng khiếp quá! cửa hàng tổng hợp trung tâm bị cháy… Hàng chục người chết… Một số cái xác không thể nhận diện được…
- Thế à! Nếu em đi sắm hàng, em cũng có thể tới đó lắm! Em mà chết ở đó thì xác em cũng khó nhận diện lắm nhỉ.
- Chắc thế, có khi còn khó hơn người khác ấy chứ, – lần đầu tiên suốt mấy năm nay Giêra đồng ý với vợ và anh ta tiến sát tới vợ.
***
Anh ta đào một cái hố sâu ở góc vườn tít xa. Một giờ sau xác Pôlet đã nằm dưới hai mét đất. Đến đêm, Giêra gọi điện tnoại cho cảnh sát.
- A lô! Vụ hoả hoạn ở trung tâm thế nào ạ? Vợ tôi cũng đi tới đó và đêm nay vẫn chưa về… Tôi vô cùng lo lắng… À, vâng, tất nhiên, tên tôi là… địa chỉ… số điện thoại…
Đặt ống nói xuống, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh ta rót hai suất uytxki và chúc mừng bản thân đã “hoàn thành công việc”.
- Đối với cảnh sát, xác vợ ta cách đây những hai chục cây số… không ngờ ta tìm ra cách giải quyết hay thế… Đố ai tìm ra được đấy.
Ông cảnh sát trưởng gãi gãi gáy và nói với các nhân viên ngồi trước mặt:
- Vừa gọi điện tới đây là một người xưng tên là Giêra. Trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, chúng ta đã nhận được mười hai cú điện thoại tương tự. Ở các biệt thự ngoại ô Paris số đàn ông có vợ cũng còn khoảng chửng ấy người nữa… Vậy thế này, các anh phải rà soát kỹ khu vực đó. Tôi dám đánh cuộc một ăn mười rằng ở đó thế nào các anh cũng sẽ tìm ra một chỗ đất mới đào…
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
tieu thuyet trinh tham hay
nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Pôlet không dám bắt bẻ một lý lẽ như thế, nhất là chuyện này có ảnh hưởng đến thu nhập tài chính. Và tất nhiên, cô không hề nghi ngờ rằng chồng mình đang “hoàn thiện kiến thức” ở một căn gác ấm cúng trong vòng tay nàng Nađin đầy quyến rủ. Những giờ phút sung sướng ở đó xen kẽ với những lời tỏ tình của Giêra, mà nàng Nađin khá thực tế thường hơi giễu cợt:
- Đừng nói với em về tương lai, anh yêu. Tương lai của anh là Pôlet. Chẳng bao giờ anh dám cắt đứt với chị ấy đâu. Thậm chí anh chưa hề nghĩ đến chuyện ly dị, đúng không?
- Anh làm thế sẽ gây ra một vụ xì căng đan rùm beng lắm, – Giêra buộc phải đồng ý. – Và cô ta sẽ huy động cả thế gian này chống lại anh mất thôi. Nhưng đôi ta đang vô cũng hạnh phúc với nhau trong hiện tại cơ mà…
Hôm ấy, Giêra tội nghiệp còn chưa biết rằng, hôm thứ bảy sau đó, cô vợ ghê gớm của anh đã tuyên bố:
- Bây giờ, khi bác Acman đã qua đời, em đang là chủ của sáu mươi héc ta đất. Cuối mùa hè này chúng ta sẽ dọn đến dinh cơ của em ở Pêrigo. Anh sẽ phải tìm việc làm ở đó. Em hy vọng sau hai năm học các lớp buổi tối vừa rồi anh tìm việc không đển nỗi khó khăn lắm.
- Nhưng…
- Không “nhưng” gì hết. Em đã quyết định rồi, và quyết định này là dứt khoát.
- Nhưng…
- Không tranh luận nữa! Anh im đi!
Chính lúc ấy anh ta đã nghĩ đến chuyện giết cô ta, và tử đó ý nghĩ ấy luôn nung nấu trong đầu anh ta.
“Cách duy nhất thoát khỏi cô vợ huỷ diệt cuộc đời ta, – Giêra tự nhủ, – là huỷ diệt cuộc đời của chính cô ta. Khi đó Nađin sẽ hoàn toàn thuộc về ta. Và cả sáu mươi héc ta đất kia nữa.
Tuy nhiên, ngay cả tình yêu của người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian cũng không thể khiến người ta coi thường nguy cơ phải sống quãng đời còn lại sau hàng chắn song sắt. Giêra là người thực tế. Giết người sẽ là một giải pháp tốt, nếu như không có… cái xác. Anh ta nhớ lại lời phát biều của một nhà hình pháp học trên vô tuyền truyền hình. “Phân lớn những tên sát nhân giải quyết được vấn đề xác nạn nhân đều không bị phát hiện ra”.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
hay nhat
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Đối với đa số người dân ngoại ô Paris, địa ngục bắt đầu lúc bảy giờ sáng thứ hai và kéo dài cho đến tận chiều thứ sáu. Sau đó là cảnh thanh bình của kỳ nghỉ cuối tuần đầy sung sướng, xiết bao mong chờ và phải trả một giá rất đắt mới giành giật được. Những giờ phút nghỉ ngơi trên bải cỏ xanh, cuộc chơi gôn hay crôket, người vợ xinh xắn hiền lành chỉ thoáng nhìn nét mặt chồng là đã biết chồng muốn gì…
Với Giêra thì mọi chuyện đều ngược lại. Sáng thứ bảy là lúc anh ta bắt đầu sống trong cảnh địa ngục. Kỳ nghỉ cuối tuần của anh ta là Pôlet vợ anh ta với thái độ tức tối triền miên của cô và sự xâm phạm liên tiếp tự do riêng của anh.
- Anh có nghe thấy em nói gì không hả? Anh cởi cà vạt ra và thay quần áo ngay, chứ không thể mặc bộ quần áo mới kia mà chữa vòi nước trong bếp được đâu! Và anh hãy nhớ: chiều nay bác Acman mời chúng ta uông cà phê, anh phải nhã nhặn vào đấy, và đừng có lôi chuyện chính trị ra nói với bác ấy!
Pôlet lại còn bủn xỉn đến mức bệnh hoạn.
- Sau bữa trưa, anh chỉ được hút một điều thuốc thôi đấy! Và bao thuốc này, anh phải hút dè sẻn thế nào để đủ trong một tuần! Em hy vọng anh sẽ không mở thêm một chai rượu vang nữa chứ? Rượu lại mới tăng giá rồi đấy! Sao cơ? Anh muốn mua một chiếc áo mới? Anh điên à? Thôi, để em lộn cổ chiếc áo cũ cho anh…
Sự điềm tĩnh hoàn toàn, Pôlet lại biểu lộ đúng ở nơi chẳng thích hợp chút nào: ở trên giường vợ chồng. Đó chỉ là sự lạnh giá, đó là trạng thái đơ ra như một khúc gỗ.
May sao ngay từ thứ hai địa ngục ấy đã được thay thề bằng vẻ kiều diễm diệu kỳ của Nađin. Nađin là sự thú vị không thể tả được, là niềm sung sướng hàng ngày kể từ khi nàng làm thư ký riêng cho Giêra. Có mặt Nađin, Giêra biến đổi hẳn đi. Đã hai năm nay, anh ta vẫn khôn khéo giấu được Pôlet.
- Em yêu quý, ngày nay giám đốc một xí nghiệp lớn không thể dừng lại ở những gì mình đã đạt được. Nếu không muốn bị sa lầy, anh ta phải thường xuyên tự hoàn thiện mình, phải đi học các lớp buổi tối về thông tin, về nghệ thuật kinh doanh, về tình hình thị trường…
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Bà già nhìn người khách một lúc lâu:
- Ông tin chắc thế chứ, ông Walterbeiy?
- Tất nhiên, thưa bà, tôi đủ tiền.
Bà già mỉm cười:
- Có lẽ nước chanh của tôi trong tủ lạnh đã mát rồi đấy. Tôi lấy để ông dùng, rồi tôi kể ông nghe đôi điều về ngôi nhà này.
Người khách lại lấy khăn lau mặt. Khi bà già bưng khay nước chanh ra, ông ta cầm cốc nước lên uống cạn một hơi.
- Ngôi nhà này gia đình tôi mua từ năm 1802. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều sinh ra và lớn lên ở đây, trừ thằng Michael con trai tôi. Cho nên dù thế nào, tôi cũng rất yêu quý ngôi nhà này.
- Tôi hiểu bà, – người khách đáp.
- Bố Michael chết năm nó mới bảy tuổi. Chúng tôi trở nên túng thiếu. Thằng bé rất ngỗ nghịch. Học xong trung học, nó ra thành phố lớn, tất nhiên trái ý tôi, nhưng cũng như nhiều thanh niên, nó xây dựng những kế hoạch táo tợn và thiếu cân nhắc. Tôi không biết nó làm gì ngoài ấy, nhưng có lẽ nó thành đạt, nó đều đặn gửi tiền về cho tôi. Một hôm, nó về nhà, nó về vì nó gặp tai họa.
- Thế ạ?
- Bấy giờ tôi chưa biết chuyện gì. Nó về giữa đêm, trông già sọp đi. Nó chỉ đem theo một chiếc va-li con, màu đen. Tôi đưa tay ra định đỡ lấy, thì nó sừng cồ suýt đánh tôi. Tôi là mẹ đẻ nó, mà nó thế đấy! Hôm sau, nó bảo tôi đi đâu một lúc. Vài giờ sau, quay về, tôi thấy chiếc va-li đã biến mất.
Người khách ngạc nhiên mở to mắt. Chiếc cốc đã hết nước chanh, ông ta vẫn cầm trong tay.
- Tất cả những chuyện đó nghĩa là sao ạ? – ông ta hỏi.
- Tôi không biết, nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã vỡ lẽ, và tôi sợ chết khiếp. Đêm ấy, có một người đàn ông vào nhà tôi. Không biết hắn vào bằng cách nào. Tôi hiểu rằng có người đến vì nghe thấy tiếng nói trong phòng Michael. Tôi rón rén lại gần cửa phòng, lắng nghe, hy vọng sẽ biết con tôi gặp chuyện gì. Nhưng tôi chỉ nghe thấy những tiếng quát tháo và doạ nạt, sau đó, sau đó…
Bà ngừng một chút rồi tiếp: – Tôi nghe thấy có tiếng súng. Tôi chạy vào phòng thì thấy cửa sổ mở toang, tên kia biến mất rồi, còn Michael… nó nằm dưới nhà, nó đã chết.
Chiếc ghế dưới người khách kêu cót két.
- Chuyện đó xảy ra cách đây năm năm, năm năm đằng đẵng. Tôi không hiểu ngay đầu đuôi sự việc, về sau, cảnh sát mới giải thích cho tôi rõ Michael và người đàn ông kia dính vào một tội nặng. Hai đứa ăn cắp tiền, nhiều nghìn đô la. Michael vơ tiền chạy trốn, định chiếm đoạt hết. Nó giấu món tiền ấy ở đâu đó trong nhà này, nhưng tới nay tôi vẫn không biết cụ thể ở đâu. Tên kia đến tìm con trai tôi để lấy phần tiền của hắn. Khi hắn biết món tiền đã biến mất, hắn… hắn liền giết con tôi.
Bà già nhìn người khách.
- Tôi bẽn rao bán ngôi nhà này và đặt giá bảy mươi lăm nghìn đô-la. Tôi biết sẽ có ngày tên sát nhân quay trở lại. Hắn sẽ muốn mua ngôi nhà này với bất cứ giá nào. Tôi chỉ cần cố đợi bằng được một gã đàn ông sẵn sàng chấp nhận một giá tiền quá đắt để mua ngôi nhà cũ nát này.
Walterbery đặt chiếc cốc xuống khay và liếm môi. Mắt hắn đã trở nên đờ đẫn, đầu hắn gục xuống ngực.
- Gớm, – hắn lí nhí. – Nước chanh đắng quá.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
doc truyen trinh tham
hay
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Người khách nuốt nước bọt.
-Mười nghìn? Vậy mà bà ấy đòi bảy mươi lăm nghìn?
- Đúng thế. Ông đừng hỏi tôi tại sao. – Aaron nhún vai. – Có lẽ vì những kỷ niệm tình cảm. Gia đình bà ấy sở hữu ngôi nhà này mấy chục năm rồi. Người khách cụp mắt nhìn xuống đất.
- Nhưng tôi thấy ưng ngôi nhà ấy… Nó… Tôi không biết giải thích thế nào…
- Tôi không hiểu ông lắm. Mười nghìn thì được. Nhưng bảy mươi lăm nghìn?! – Aaron cười – Mặc dù tôi hình dung được ý nghĩ của bà già. Bà ấy ít tiền. Con trai bà ấy làm ăn phát đạt ở thành phố lớn và nuôi bà ấy. Sau đó anh ta bị chết, và bà ấy hiểu rằng hợp lý nhất là bán nhà. Nhưng bà ấy lại không thể chia tay với tổ ấm cũ nên rao giá thật cao để không ai dám mua. Có thế, lương tâm bả ấy mới thanh thản. – Aaron lắc đầu – Chúng ta sống trong thế giới kỳ lạ, phải không ông.
- Vâng, – người khách đáp vẻ lơ đãng.
Sau đó, ông ta đứng dậy: – Thôi thế này. Tôi sẽ đến gặp bà ấy. Ông nghĩ sao? Có thể bà ây sẽ giảm giá cho tôi.
-Khó đấy, thưa ông. Tôi đã thử làm điều đó suốt năm năm trời, mà không được.
- Nhưng với tôi, thì biết đâu…
Aaron khoát tay:
-Vâng, đúng là không ai biết được thật. Chúng ta sống trong thế giới kỳ lạ lắm. Tôi vui lòng giúp ông.
- Vậy tôi đi ngay đây…
- Được, thưa ông. Ông cho phép tôi gọi điện báo trước cho bà ấy. Tôi sẽ nói rằng ông sắp tới.
***
Người phụ nữ mở cửa cho Walterbery là một bà già tóc đã bạc, da nhăn nheo. Mặc dù trời nóng, bà vẫn mặc áo len.
-Chắc ông là Walterbeiy, – bà nói. – Aaron đã báo cho tôi biết ông đến.
- Vâng, – người khách mỉm cười. – Bà khoẻ chứ ạ? Cũng tàm tạm. Mời ông vào. Trong tủ lạnh tôi có nước chanh kia. Nhưng ông đừng nghĩ lã tôi sẽ mặc cả với ông về giá bán nhà đâu đấy.
Khi chủ khách đã ngồi yên vị, Walterbeiy hắng giọng nói:
-Thưa bà, tôi vừa trò chuyện với người môi giới của bà…
- Tôi biết rồi, – bà già ngắt lời, – Aaron ngốc lắm. Ngốc nhất là đã để ông đến đây với ý định mặc cả giá nhà. Tôi già rồi, nên định sao là làm vậy.
- Thưa bà, tôi không tin rằng đó là mục đích tôi đến đây. Tôi chỉ muốn nói chuyện với bà một chút thôi.
- Vậy Ông nói đi.
- Vâng. – Người khách lại lấy khăn tay lau mặt rồi đút vào túi quần. – Xin bà cho phép tôi kể về bản thân. Tôi tích cóp được số tiền khá lớn. Bây giờ, tôi muốn rời bỏ công việc về sống ở một nơi yên tĩnh, Cách đây vài năm, đi qua thị trấn này, tôi đã nghĩ một lúc nào đó tôi sẽ về sống ở đây.
- Sao nữa?
- Hôm nay, về lại đây và trông thấy ngôi nhà này, tôi thích quá. Tôi có cảm giác đây chính là ngôi nhà tôi cần. Tôi biết là mình điên rồ, nhưng tôi sẽ trả bà đúng như giá tiền bà nêu.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
những truyện trinh thám
hay nhất
Nhãn:
Truyện trinh thám hay
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)