1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
    Một tuần sau, ông ta lại ghé vào quán.


-     Chuyện tấm ảnh chẳng ra sao, – ông ta vừa nói vừa cười vô tư. – Toà báo cho biết họ đã vứt phim đi rồi. Tiếc thật, thế là mất một dấu vềt lý thú.

-     Tiếc thật, – Esiko nói và nhấp một ngụm bia.

Cái màn kịch ấy dẩn dần trở nên không chịu nổi, nhưng Sughimoto đột nhiên đổi giọng.

-  Thời gian gần đây tôi mê chơi ảnh lắm. Tôi có mấy tấm ảnh nữa mới chụp đây. Tôi đưa cô xem nhé? Rồi ông ta rút từ trong túi ra mấy tấm ảnh đặt trên bàn.


Mối quan hệ kì lạ



    Trên ảnh là hình lờ mờ một người đàn ông và một người phụ nữ. Một bức ảnh xoàng Nhưng người đàn ông mặc áo măng tô xám và quần sẫm màu, người phụ nữ mặc áo măng tô kẻ ca rô to. Có chuyện rồi đây. Esiko nghĩ.

- Đẹp lắm! – Cô nói vàngẩng đầu lên.       

    Trong mấy giây, Sughimoto chăm chú nhìn thẳng vào mặt cô.

    Về nhà, đến tận bốn giờ sáng cô vẫn không chợp mắt được.

    Từ đó, giữa Esiko và Sughimoto có một mối liên hệ chặt chẽ. Khi ông không đến quán, thì tự cô gọi điện cho ông.

-        Thưa ông… Thưa ông, ông đưa tôi đi chơi đâu được không? Tôi có một ngày nghỉ…

“ Được. Nhưng ta đi đâu nhỉ?

-        Đến nơi nào vắng vẻ yên tĩnh ấy. Tôi sẽ đi từ sáng sớm…

-        Tuyệt!

-       Ta sẽ tổ chức một bữa ăn ngoài trời.

-       Tất nhiên rồi.

-       Nhưng… có một điều. Đẻ tránh những lờiđồn nhảm nhí, ông có thể mời thêm một cô bạn gái nào đó cũng đi được không? ông có bạn gái chứ?

-       Cũng có đấy.

-       Thế thì hay lắm. Tôi muốn quen thân với cô ấy được không? [1]

-        Được…

-        Sao ông có vẻ miễn cường thế?

-        Giá mà chỉ có tôi và cô… Có người nữa thì ! chán lắm.

-        Ông chớ nói thế. Lần sau sẽ chỉ có tôi và Ị. ông. Tôi không thuộc loại người có thể ngay lập tức như vậy… ông hiểu chứ?

-        Biết làm sao được. Lần này đành vậy thôi – ông đáp.

    Ông mời một người quen là chị nhà báo Fưdziko cùng đi, nhưng không giải thích gì cho chị.

    Ô tô buýt chạy trên con đường giữa núi non. Càng lên cao, thị trấn càng khuất dần và phíatrước là biển mênh mông màu tím vì bây giờ đã là cuối xuân.

-     Phong cảnh đẹp quá, – Fudziko thốt lên. Nhưng rồi không còn trông thấy biển, ô tô buýt ì ạch vượt một quãng đèo. Hành khách trên xe không còn mấy.

-        Ta xuống đây đi, – Esikonói.

     Ô tô buýt dừng lại.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyện trinh thám kinh dị