1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
   Polie ngoảnh sang phía khác, khịt khịt mũi.

- Chuyện thế đấy. Chắc ông hiểu, đơn giản là tôi phải đến ngôi nhà ấy lần nữa. Ai mà giải thích được ý muốn đó? Khi còn ở trong tù, tôi đọc báo và biết tất cả khu nhà cũ đó sẽ bị phá bỏ, trừ nhà thờ. May sao, vì cải tạo tốt, nên tôi được giảm án, chuyển thành thời gian thử thách. Hôm qua, tôi ra tù. Lúc chạng vạng tối, dừng lại trước ngôi nhà ngước nhìn lên tầng tư, tôi không ghìm được nên đã lên đó để nhìn căn phòng xưa, nơi tôi đã sống những ngày hạnh phúc duy nhất của đời tôi. Ông nghĩ xem, ai mà ghim nổi hả ông?

    Lại im lặng. Rồi Polie cất tiếng.

- Cô ấy có cho biết là gửi bao nhiêu tiền vảo tài khoản của ông không?

- Không. Nàng chỉ cho biết số tiền ấy đủ để tôi sống sung túc vài ba năm.

- Thôi, cũng còn hơn là chẳng có đồng nào, – Polie nói.

- Nhưng dớ dẩn nhất là tiền lại ở tận Paris, – người lạ mặt như tự nói với mình. – Mà trong túi tôi lại chỉ có vài xu người ta cho khi thả tôi ra. Vừa đủ để trả tiền rượu ở đây. Tôi sẽ phải kiếm một việc làm gì đó để dành dụm đủ tiền tàu đi Paris. Vì ở đây tôi chẳng quen ai, thêm nữa, ai dám cho tôi vay, dù tôi hứa sẽ trả gấp năm lần?

Truyện Trinh Thám


Polie đấu tranh với bản thân…         

- Có thể tôi dám đấy, – ông ngập ngừngnói. – Hôm nay tôi vứa mới lĩnh lương. Nhưng làm sao tôi biết chắc chắn ông sẽ quay lại?

Người lạ mặt nhìn ông ra ý hiểu. Nhưng rõ ràng ông ta tự ái.

- Tôi không ngờ ông lại tin tôi, vì trong cái thế giới đáng nguyền rủa này chẳng ai tin ai cả./

    Vừa nói ông ta vứa đưa bàn tay ra, trên một ngón tay lấp loáng chiếc nhẫn. – Đâv là nhẫn cưới của tôi. Tôi xin trao cho ông để làm tin. Tôi sẽ trả ông gấp năm lần số tiền ông cho tôi vay. Ông thấy không, – Ông ta nói tiếp, khithấy Polie đã xuôi xuôi, – chiếc nhẫn này tất nhiên cũng đáng với số tiền kia; tuy nhiên, tôi thà chết còn hơn mất chiếc nhẫn Molly đã tặng tôi. Tôi rất khổ tâm phải xa chiếc nhẫn dù chỉ một ngày. – Ông ta nói bình tĩnh, đẩy vẻ tự trọng. Sau đó ông ta ngừng lời để Polie suy nghĩ kỹ, rồi mới kết luận; – Như vậy, tồi sẽ viết giấy ghi là đã vay của ông một số tiền gấp năm lần, còn ông cam kết trả nhẫn cho tôi. Tới ngày kia, chúng ta sẽ gặp nhau ở đúng chỗ này. Ông sẽ nhận tiền, tôi sẽ nhận lại chiếc nhẫn. Còn gì có thể trung thực hơn thế nữa?

     Polie rút ví đếm ra một nữa tiền lương. Người lạ mặt đếm lại tiền cẩn thận, rồi viết giấy biên nhận ghi số tiền vay gấp năm lần và tháo nhẫn khỏi ngón tay. Ông ta nói:

- Ông đừng có đánh mất chiếc nhẩn đấy.

Ông ta định gọi cô phục vụ để trả tiền rượu, nhưng Polie ngăn lại.

- Để tối trả. Thôi, hẹn tối ngày kia nhé, – ông nói thêm khi người lạ mặt đứng dậy. Sau đóPolie nhìn ra cửa sồ, thấy ông tóc điểm bạc thong thả đi về phía ga.

Bước ra đường, Polie thấy ở quán gần đó có bán dồi nóng. Sau vài ly whisky mà được vàicái dồi nóng thì tuyệt. Trong khi ông ăn, người bán dồi bình luận mẩu tin đăng trên tờ báo buổi chiều anh ta đang cầm trên tay:

- Có một gã vừatrốn tủ… Gã mặc chiếc áo blu trắng như bác sĩ và bình tĩnh bước qua cổng… Tài thật!

- Mặc áo ấy thì gã chưa đi xa được đâu. – Polie vừanhai vừanói.

- Nhưng sau đó, hắn lẻn vảo một ngôi nhà kiếm lấy bộ quần áo lịch sự, – người bán hàng nói tiếp. – Bây giờ thì gả chẳng cần phải làm việc, – anh ta nói có vẻ ghen tị, – gã đã cuỗm được một lô kim cương… Vì vậy, gã lãnh án năm năm tù. Từ bấy đến nay đã hai năm, nhưng người ta vẫn không tìm thấy kim cương đâu… Chắc gã giấu kỹ lắm… Bây giờ, trốn thoát, gã mới moi ra thì tha hồ mà tiêu… Các cửa khẩu biên giới hiện đang được cảnh sát canh giữ chặt lắm…

     Ông đội trưởng thi công gật đầu, miệng vẫn nhai. Chuyện ấy, ông không quan tâm.

- … Nhà nước trao giải thưởng hai mươi lăm nghìn bảng, – anh chủ quán kể tiếp. – Thông báo nói rằng cảnh sát yêu cầu nhân dân giúp đỡ bắt giữ gã… Rằng gã không có tiền và có lẽ gã sẽ cố xoay tiền. Yêu cầu ai trông thấy gã thìbáo cho cảnh sát. Gã năm mươi mốt tuổi, cao      tóc điẻm bạc, đối đáp nhanh nhẹn, dễ gây lòngtin cậy… Ở đây còn có cả ảnh gã…

- Cho tôi xem nào.

    Thôi chết, đúng gã rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính gã là người trong tấm ảnh được in ở cột báo đầu tiên dưới đầu đề “Một tên trộm trốn khỏi nhà tù”.

    Polie vứt cái dồi đang ăn dở, chạy vội ra ga. Chuyên tàu cuối cùng đi Paris vừa chạy qua. Ông quanh quẩn ở ga một lúc nữa, nhưng không thấy gã đâu. Gã đã mất hút.

    Nêu ông có tới đồn trình báo, cảnh sát cũng sẽ không khen ông. Polie quyết định không tới đó, để khỏi làm tròcười cho thiên hạ.

    Ông dừng lại dưới một cột đèn đường. Chiếc nhẫn hoá ra là bằng vàng giả. Polie vứt nó vào sọt rác.

    Chờ đón ông lát nữa còn là một cuộc nói chuyên khó chịu với vợ. Tại sao chỉ còn nữa tháng lương – điều đó, ông phải giải thích. Nhưng tất nhiên cả vợ ông, cả bất cứ ai khác đều sẽ không biết gì về khoản tiền thưởng hai mươi lăm nghìn bảng vừa tuột khỏi tay ông.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyện trinh thám hay