1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Nhưng phát biểu trước các thẩm phán, ông uỷ viên công tố lại điềm nhiên tổng kết:

-  Bị cáo là một người có trình độ đại học, nên trong bất cứ tình huống nào cũng phải hiểu rõ hành động của mình, chứ không thể xử sự theo cơn nóng giận. Bóp còi ô tô chưa phải là tội ác đáng chết. Tôi đề nghị các ông coi đây là một vụ ngộ sát.

thẩm phán


Sau đó, quan toà nói đôi lời rồi các thảm phán lui vào trong để thảo luận. Herbert bị đưa tới phòng giam. Lúc 19 giờ, ông luật sư nói với Elen đang hoảng sợ:

-  Tôi không hiểu họ bàn gì mà lâu thế, vụ này đã quá rõ và quá đơn giản. Bà không phải lo, mặc dù tôi không thích vẻ tự mãn trên gương mặt các tham phán.

Đến 21 giờ, các thẩm phán tuyên bố họ chưa nhất tri, rồi họ về nghỉ ở khách sạn. Bây giờ thì cả ông luật sư cũng lo. Ông bảo Elen:

-  Dù chỉ một thẩm phán biểu quyết trắng án, đối với chúng ta cũng đã là thắng lợi. Bà hãy về nhà và cố ngủ một giấc đi. Sáng mai chúng ta lại gặp nhau.

9 giờ sáng hôm sau, đại diện toà tuyên bố các thẩm phán đã đi đến quyết định. Herbert được đưa vào. Anh ta nhìn quanh rồi hỏi luật sư:

-   Vợ tôi đâu?

-  Tôi chưa thấy bà nhà tôi…

-  Nhưng…

- Thôi, các tham phán đang ra rồi kia.

Các tham phán lần lượt bước vào, trông ai cũng phờ phạc. Ông luật sư lo lắng cau mày, vì thấy các thẩm phán bực bội nhìn nhau. Sau đó, ông chủ tịch tuyên bố:

-  Chúng tôi, đoàn thảm phán, kết luận bị cáo ị vô tội, vì lúc ấy bị cáo đang trong trạng tháikích động.

Ông luật sư thở phào nhẹ nhõm, quay sang bắt tay Herbert.

Sếpcủa Herbert tới vỗ vai chúc mừng anh ta. Còn ông Tomson bảo anh ta rằng công lý đã thắng.

Tuy nhiên, Herbert cứ băn khoăn nhìn quanh, anh bồn chồn vì Elen vắng mặt không thể chia sẻ cũng anh niềm hạnh phúc này. Cuối cùng, anh len ra, hy vọng sẽ nhìn thấy vợ ở ngoài đường. Nhưng cả ở đó cũng không thấy Elen, thế là anh đành vẫy taxi về nhà, trong lòng đầy những linh cảm xấu nhất.

Elen đang ngủ say. Không hiểu ra sao và bực tức, Herbert lay mạnh đánh thức vợ dậy.

-   Em ốm à? Tại sao em không đền toà án?

Anh đã được tha bổng.

-   Em biết rồi, anh yêu, – Elen lúng búng, giọng ngái ngủ, và hôn anh. – Em xin lỗi, anh yêu, nhưng em… em ngủ quên đi mất.

-   Ngủ quên? Anh cứ tưởng em sẽ có mặt ở phiên toả, hay ít nhất cũng ngồi ở xe ô tô đợi bên ngoài, nếu em sợ anh bị…

-    Anh yêu, xe mình không chạy được, vì ắc-qui hết điện… Suốt đêm qua, em bấm còi liên tục trước cửa khách sạn mà các ông thẩm phán ở đấy…


(Còn tiếp)

Từ khóa tìm kiếm nhiều: tiểu thuyết trinh thám hay