1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Polie, đội trưởng thi công, đứng ở ngoài đường hít thở- căng lồng ngực và nhìn những toà nhà quen thuộc sắp bị phá bỏ. Nhưng gì kia nhỉ? Tại sao ở kia lại có ánh đèn? ông nhắm măt lại rồi lại mở ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, trên tầng bốn, nơi từ lâu đã có ô cửa bị vỡ một mảnh kính hình tam giác, đúng là có ánh sáng thật, hình như của một ngọn nến hay một chiếc đèn pin. Polie đứng khuất vào sau một cái cây để quan sát.

     Cánh cửa ở tầng một của toà nhà ấy khẽ kêu cót két rồi bật mở. Một bóng người cao lớn xuất hiện, xuống các bậc thềm và đi trên lớp cát lạo xạo. Polie liền đi theo.

ngôi nhà bỏ hoang


     Đó là một người đàn ông to con, vạm vỡ. Mặc đủ thời tiết ấm áp, ông ta vẫn mặc áo bành tô. Và có lẽ ông ta quen thuộc nơi đâỵ: ông ta len lỏi qua các ngõ hẹp, chẳng mấy chốc đã tới một quán bar nhỏ gần nhà ga. Polie cũng thường ghé vào quán bar này. Bước vào theo sau người lạ mặt, ông chào chủ quán, gọi một vại bia rồi lại chỗ quầy rượu là nơi qua tấm gương treo trên tường có thể nhìn rõ người lạ mặt.

     Người này ngồi một mình bên chiếc bàn ở góc quán. Khi cô phục vụ tới, ông ta gọi một ly đúp whisky. Quần áo ông ta khá lịch sự và không có gì nổi bật. Dáng vẻ ông ta oai vệ, mái tóc dày điểm bạc. Trông bề ngoài thì có thể đoán ông ta bốn mươi tuổi cũng được, mà năm mươi lăm tuổi cũng được. Mặt ông ta có nhiều nếp nhăn, chứng tỏ ông ta giàu kinh nghiệm sống và tự tin – gương mặt ấy cởi mở, gây được cảm tình ngay tử phút đầu và đầy tính hài hước, nhưng qua đó cũng có thể thấy rằng ông ta đã từng trải qua không ít gian truân. Khi ly whisky được đem tới, ông ta uống một hơi cạn luôn, bảo đem thêm ly nữa rồi hờ hững nhìn chăm chăm xuống đất.

     Polie cầm vại bia của mình tới đó.

- Ông cho phép chứ? – ông hỏi. Người lạ mặt không buồn ngước nhìn lên. – Xin lỗi, – Polie vẫn kiên trì, – tôi ngồi đây có phiền ông không?

- Gì cơ? – người lạ mặt ngẩng lên và nhìn quanh, không hẳn là suy tính, cũng không hẳn là bực bội. – Nhưng ở đây có bao nhiêu bàn còn bỏ trống! – Giọng ông ta dễ chịu, bình thường, cung cách nói năng cũng tự nhiên.

     Polie vẫn đứng yên, ông nói:

- Tôi chịu trách nhiệm về an toàn khi phá bỏ các toà nhả đằng kia. Tôi trông thấy ông khi ông đi ra từ một trong các toà nhà ấy. Đó là nơi không được vào. Đã có biển cấm.