1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
-    Ta đi lối kia, – Esiko chỉ một con đường mòn dẫn vào rừng. Xung quanh yên lặng nhưtờ Xa xa có tiếng súng săn. Họ đi qua một quãng rừng. Ánh nắng chiếu qua các kẽ lá nhảy nhót trên cỏ.

-     Ta nghỉ đây một chút, – Esiko đề nghị.

Sughimoto nhìn quanh. Nơi này chắc ít người qua lại.

-     Xin mời ngồi xuống đi, – Esiko nói, trải tấm khẳn lên cỏ. Hai người phụ nữ ngồi xuống.

-     Tôi thấy đói rồi, – chị nhà báo thú thật.

-     Vậy chúng ta ăn một chút nhé, – Esiko đề nghị.

Fudziko lấy bánh mì Kẹp thịt ra. Esiko lấy bánh rán, chai nước quả ép bày lên cỏ. Fudziko, nhón một chiếc bánh rán đưa lên miệng. Nhưng vừa lúc ấy, chiếc bánh tuột khỏi tay chị, rơi xuống cỏ.

Chuyến picnic kì lạ




-    Coi chừng! – Sughimoto tái mặt đập vào tay chị. – Bánh tấm thuốc độc đấy!

Esiko im lặng, cắn cắn đôi môi đang run. Lắp bắp vi xúc động, Sughimoto nói thẳng vào mặt cô:

-    Ngày 18 tháng hai, cô mời Sakudzi và Umeko đến khe núi Bạch Vân. Cô đầu độc họ rồi trốn đi. Cô làm cho mọi người tưởng họ tự tử.

Esiko im lặng nghe. Chị nhà báo mở to mắt theo dõi sự việc.

-   Cô băn khoăn về hai người bị giết ấy, – Sughimoto nói tiếp – nên cô không thể yên tâm… Nhưng báo chí Tokyo chưa chắc đã đăng tin về một sự việc nhỏ như thế ở tỉnh lẻ. Bởi vậy cô mới đặt mua báo ở quận I. Cô khôn ngoan lắm ! Qua tờ báo được biết “đôi trai gái tự tử” ấy ăn mặc thế nào, tôi đã chụp ảnh hai người bạn của tôi trong những bộ quẩn áo giống như thế rồi đưa cô xem. Cô rất sợ. Tôi bắt đầu chờ cô mời tôi đi chơi, và rồi cô mời thật. Cô đề nghị tôi đem theo cả bạn gái. Bởi nếu chỉ có xác tôi, chắc không ai coi rằng đây là một vụ tự tử vì tình yêu bất hạnh.

-    Ông tưởng tượng ra mọi chuyện vì ông là nhà văn đó thôi. Ông bảo những chiếc bánh này bị tấm thuốc độc? Tôi sẽ ăn hết chỗ bánh rán này xem tôi có chết không nhé?

    Và Esiko ăn hết chỗ bánh rán. Sughimoto như nghẹn thở.

    Mãi sau, Sughimoto và Fudziko vẫn không nói một lời nào. Thời gian cứ trôi. Nước mắt Esiko ứa ra lăn dài trên má.

    Bỗng Esiko thong thả đứng dậy.

-    Thôi, hình như thế là đủ rồi, – cô nói, táo tợn nhìn Sughimoto. Bây giờ có lẽ ông đã hiểu rằng tất cả những điều kia chỉ do ông tưởng tượng ra, chưa nói đến chuyện là như vậy khó coi lắm. Tôi về đây. Xin chào.

Từ khóa tìm kiếm nhiều: truyen trinh tham kinh di