1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Bà già nhìn người khách một lúc lâu:

- Ông tin chắc thế chứ, ông Walterbeiy?

- Tất nhiên, thưa bà, tôi đủ tiền.

Bà già mỉm cười:

- Có lẽ nước chanh của tôi trong tủ lạnh đã mát rồi đấy. Tôi lấy để ông dùng, rồi tôi kể ông nghe đôi điều về ngôi nhà này.

Người khách lại lấy khăn lau mặt. Khi bà già bưng khay nước chanh ra, ông ta cầm cốc nước lên uống cạn một hơi.

- Ngôi nhà này gia đình tôi mua từ năm 1802. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều sinh ra và lớn lên ở đây, trừ thằng Michael con trai tôi. Cho nên dù thế nào, tôi cũng rất yêu quý ngôi nhà này.

- Tôi hiểu bà, – người khách đáp.

- Bố Michael chết năm nó mới bảy tuổi. Chúng tôi trở nên túng thiếu. Thằng bé rất ngỗ nghịch. Học xong trung học, nó ra thành phố lớn, tất nhiên trái ý tôi, nhưng cũng như nhiều thanh niên, nó xây dựng những kế hoạch táo tợn và thiếu cân nhắc. Tôi không biết nó làm gì ngoài ấy, nhưng có lẽ nó thành đạt, nó đều đặn gửi tiền về cho tôi. Một hôm, nó về nhà, nó về vì nó gặp tai họa.

ngôi nhà kì lạ



- Thế ạ?

- Bấy giờ tôi chưa biết chuyện gì. Nó về giữa đêm, trông già sọp đi. Nó chỉ đem theo một chiếc va-li con, màu đen. Tôi đưa tay ra định đỡ lấy, thì nó sừng cồ suýt đánh tôi. Tôi là mẹ đẻ nó, mà nó thế đấy! Hôm sau, nó bảo tôi đi đâu một lúc. Vài giờ sau, quay về, tôi thấy chiếc va-li đã biến mất.

Người khách ngạc nhiên mở to mắt. Chiếc cốc đã hết nước chanh, ông ta vẫn cầm trong tay.

- Tất cả những chuyện đó nghĩa là sao ạ? – ông ta hỏi.

- Tôi không biết, nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã vỡ lẽ, và tôi sợ chết khiếp. Đêm ấy, có một người đàn ông vào nhà tôi. Không biết hắn vào bằng cách nào. Tôi hiểu rằng có người đến vì nghe thấy tiếng nói trong phòng Michael. Tôi rón rén lại gần cửa phòng, lắng nghe, hy vọng sẽ biết con tôi gặp chuyện gì. Nhưng tôi chỉ nghe thấy những tiếng quát tháo và doạ nạt, sau đó, sau đó…

Bà ngừng một chút rồi tiếp: – Tôi nghe thấy có tiếng súng. Tôi chạy vào phòng thì thấy cửa sổ mở toang, tên kia biến mất rồi, còn Michael… nó nằm dưới nhà, nó đã chết.

Chiếc ghế dưới người khách kêu cót két.

- Chuyện đó xảy ra cách đây năm năm, năm năm đằng đẵng. Tôi không hiểu ngay đầu đuôi sự việc, về sau, cảnh sát mới giải thích cho tôi rõ Michael và người đàn ông kia dính vào một tội nặng. Hai đứa ăn cắp tiền, nhiều nghìn đô la. Michael vơ tiền chạy trốn, định chiếm đoạt hết. Nó giấu món tiền ấy ở đâu đó trong nhà này, nhưng tới nay tôi vẫn không biết cụ thể ở đâu. Tên kia đến tìm con trai tôi để lấy phần tiền của hắn. Khi hắn biết món tiền đã biến mất, hắn… hắn liền giết con tôi.

Bà già nhìn người khách.

- Tôi bẽn rao bán ngôi nhà này và đặt giá bảy mươi lăm nghìn đô-la. Tôi biết sẽ có ngày tên sát nhân quay trở lại. Hắn sẽ muốn mua ngôi nhà này với bất cứ giá nào. Tôi chỉ cần cố đợi bằng được một gã đàn ông sẵn sàng chấp nhận một giá tiền quá đắt để mua ngôi nhà cũ nát này.

Walterbery đặt chiếc cốc xuống khay và liếm môi. Mắt hắn đã trở nên đờ đẫn, đầu hắn gục xuống ngực.

- Gớm, – hắn lí nhí. – Nước chanh đắng quá.


Từ khóa tìm kiếm nhiều: doc truyen trinh tham hay