1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Hai ngày sau, Sughimoto nhận được một bức thư của Esiko:

    ‘Thưa ông! Mọi chuyện xảy ra đúng như ông mô tả. Quả thật tôi đã giết hai người kia ở khe núi Bạch Vân. Tại sao tôi lại giết họ? Điểu ấy ông không đoán ra, nên tôi quyết định viết bức thư này nói cho ông rõ.

    Chồng tôi bị gọi đi lính vào năm cuối cuộc chiến tranh, sáu tháng sau khi chúng tôi lấy nhau. Tôi rất yêu chồng tôi nên tôi rất buồn vì không nhận được tin tức gì của anh ấy khi chiến tranh đã kết thúc. Nếu anh ấy còn sống, tôi hy vọng như thế, thì nhất định anh ấy sẽ trở về. Và tôi đã kiên trì chờ đợi. Tôi đã thay đổivàinơi làm việc. Cuộc sống của một phụ nữ có chẳng dễ dàng gì. Cuối cùng, tôi làm hầu bàn ở một quán rượu.

Bức thư của Esiko



    Một cô gái ở quán rượu cần ăn mặc đẹp. Mà không có người bào hộ thì điểu đó rất khó. Một hôm, để dành được số tiền cần thiết, tôi ra cửa hàng mua váy áo. Tôi mua bộ váy áo rẻ nhất mà tôi ưng ý. Mua xong, giá tôi về nhà luôn thì phải, nhưng tôi lại muốn mua thêm một đôi găng đăng ten, thế là tôi sang hàng tạp hoá. Chọn được một đôi tôi bỏ vào túi mua hàng. Tôi xuống tầng dưới, định ra cửa thì bỗng có một người đàn ông nhã nhặn gọi tôi. Đó là người bảo vệ cửa hàng này. ông ta kiểm tra túi mua hàng của tôi. Một đôi găng đã được gói vào giấy, còn một đôi nữa nằm ngay ở dưới. Đôi này không có dấu “đã trả tiền”. Tôi bàng hoàng cả người.

    Có lẽ đôi này rơi vào túi mua hàng của tôi khi tôi chọn hàng.

    Tôi cố thanh minh, nhưng người bảo vệ không muốn nghe, ông ta ghi địa chỉ của tôi vào sổ tay. Tôi bị coi là đã ăn cắp.

    Sự việc không chấm dứt ở đó. Người đàn ôngấy đã đến nhà tôi…

    Ông có thể dễ dàng hình dung con người đó đã lợi dụng thế yếu của tôi mà xử sự thế nào. Tôi hoàn toàn bất lực. Tôi đã kiệt sức.

    Từ đó, con người ấy. Sakudzi, không buông tha tôi. Nhưng làm nhục tôi chưa đủ, hắn còn khảo tiền tôi. Hễ hắn đến quán là tôi phải trả tiền rượu cho hắn. Sự hèn hạ của hắn không còn giới hạn.

    Rồi tôi được biết hắn còn có quan hệ với nhiều phụ nữ khác nữa. Umeko là một trong số đó. Hắn còn xấc xược đến mức giới thiệu tôi với cô ta.

    Vừa lúc ấy, tôi nhận được thư chồng tôi báo tin anh ấy sắp về. Tôi quyết định sẽ kẻ hết cho anh ấy nghe và để anh phán xử, nhưng trước đó tôi phải dứt bỏ được Sukudzi đã. Tôi giải thích cho hắn tình cảnh của tôi nhưng hắn không nghe lời van xin của tôi, tôi càng van xin hắn càng bám chặt lấy tôi. Thế là tôi quyết định giết hắn.

    Kế hoạch giết hắn đúng như ông đã giả định. Hắn vui mừng khi tôi đề nghị hắn mời cả Umeko dự cuộc picnic ấy. Ở khe núi Bạch Vân, tôi đã đưa họ ăn những chiếc bánh rán có tám thuốc độc. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Sau đó,tôi thu dọn thức ăn thừa rồi về, đẻ lại hai cài xác của đôi tình nhân.

    Chỉ lúc đó tôi mới có thẻ thở phào nhẹ nhõm và thanh thản chờ chồng tôi về. Nhưng tôi muốn biết kết luận của cảnh sát ra sao, họ coi đây là vụtự sát hay vụ giết người. Thế là tôi đã đặt mua bảo “Kosin Simbun”, do vậy đã gây nên sự nghi ngờ của ông. Tôi muốn gặp chồng tôi quá đi thôi! Bởi vậy tôi muốn khử cả ông. Cũng bằng cách tôi đã khử Sakudzi. Tuy nhiên ông đã đoán được ý định của tôi. Chỉ có điều ông nghi ngờ chỗ bánh rán nhưng thật ra, thứ được bỏ thuốc độc lại là nước quả ép. Nước quả ép ấy, bây giờ tôi sắp uống đây”…