1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Đến phố Alêdia, số 10, tôi được biết Luyxiêng Môniê không ở đó nữa từ hôm 15 tháng hai. Tôi gọi điện cho Pharu.

- Tôi cần biết chi tiết về vụ cướp nhà băng. Nêu tôi không làm vụ đó xảy ra vào tháng hai. Nhưng ngày nào nhỉ?

- Ngày 20. Có chuyện gì thế?

-  Tôi đền chỗ anh trình bày giả thuyết của tôi được chứ?

***

- Giả sử tên anh lả Moniê, và anh ít nhiều giống Bari. Anh kiếm sống bằng cách đi ăn cướp. Một hôm anh thấy trên báo in ảnh hai người giống anh. Nghĩ rằng điều ấy đến một lúc nào đó có thể có ích cho anh, nên anh làm quen với cả hai. Vi Grangiôn cao to hơn anh, nên anh bỏ qua luôn. Còn với Đaranhô anh theo sát, bởi Đaranhô giống hệt anh. Đến một hôm, anh quyết định sử dụng Đaranhô. Sau khi lừa đồng bọn trong vụ cướp nhà băng, anh hiểu rằng phải cho chúng tủ mọt gồng, anh mới yên. Chỉ “nộp” chúng cho cảnh sát thì chưa đủ. Phải làm cho chúng phạm trọng tội. Anh biết chúng đang rất muốn thủ tiêu anh. Đã đến lúc cho Đaranhô ra sân khấu. Anh báo cho bọn chúng là ngày này ngày nọ anh sẽ có mặt ở quãng nhà số 25 phố Giêrôđi. Rồi anh hẹn Đaranhô cũng ở đó.

Đương nhiên Đaranhô sẽ bị giết và cảnh sát sẽ bắt bọn chúng tại chỗ. Bây giờ anh có thể yên ổn, không sợ ai trả thù nữa… Tôi giả thử anh là Môniê để trình bày cho dễ hiểu vậy thôi, còn bây giờ, ta hãy nói chuyện nghiêm túc. Trước khi cướp nhà băng, hắn có tên là Luxiêng

Truyện trinh thám hay


Môniê. Tôi đoán nếu khám kỹ ngôi nhả hắn ở trước đây trên phố Alêdia, các anh có thể tìm được nhiều tang chứng.

***

Tôi không rõ cảnh sát tìm ra được những gì trên phố Alêdia, nhưng sau đó hai tuần, Môniê bị bắt. Hôm bị bắt, hắn không giống Bari, mà giống Simôn, vì hắn đeo râu giả để cải trang. Sau một lúc cãi chày cãi cối, hắn nhận tội và công nhận giả thuyết của tôi là đúng sự thật.

Những tờ báo bôi nhọ Đaranhô liền đổi giọng và hết sức ca ngợi anh. Nhưng anh đã yên nghỉ dưới mồ, và thú thực tối không thấy sự công bằng muộn mằn này có lợi gì cho anh khi anh đã chết. Tuy nhiên cô em gái thì rất hài lòng. Cô hôn tôi mấy lẩn, vào má thôi, và chúng tôi cũng đi ăn tôi. Quả thật tôi chẳng nhận một đồng thù lao nào, mà lại còn trả tiền cho bữa ăn tối ấy nữa.

 (END)