1 PHÚT QUẢNG CÁO

Tẩ cả bài viết

Được tạo bởi Blogger.
You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "
Người lạ mặt nhìn Polie từ đầu đến chân.

- Nhưng như vậy tôi có gây hại gì cho ông đâu? Vì mọi người đã dọn đi nơi khác hết. Ở đó chẳng còn gì đề mà lấy cắp.

Polie ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta:

Toà nhà ấy sắp bị phá bỏ.

- Tôi biết. Thế thì sao?

- Ông bạn, tôi không thích giọng ông nói đâu. Cỏ thể ông chưa biết rằng để giữ nguyên nhà thờ bên cạnh, chúng tôi chỉ được dùng một lượng nhỏ thuốc nổ, chúng tôi phải rở trước một số kết cấu ở các toà nhà ấy, cho nên vào đó sẽ nguy hiểm. Rất nguy hiểm.

người lạ mặt



- Nhưng người có thể gặp nguy hiểm là tôi kia mà? – người lạ mặt mỉm cười hiền lành.

- Cả tôi nữa chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông, tôi cũng sẽ bị liên luy. Có khi tôi sẽ bị đuổi việc.

- Hửm… Quả thật tôi chưa nghĩ tới điều đó. Tôi không muốn gây phiền phức cho ai hết. Tôi rất lấy làm tiếc. Cô phục vụ! – Ông ta gọi. – ông vẫn dùng bia hay ông uống với tôi một ly whisky?- Rồi không đợi Polie trả lời, ông ta gọi thêm hai ly đúp whisky – Không sao, gì thì gì mọi chuyện cũng đã kết thúc tốt đẹp cả rồi.

Có lẽ ông ta coi vấn đề này thế là xong.

- Thế ông có tìm được thứ má ông định tìm không? – Polie hỏi, giọng thờ ơ. Nhưng mắt ông lại tỏ ra quan tâm.

- Liệu có thể tìm được gì trong đống hoang tàn ấy? – Người lạ mặt hồn nhiên nhìn Polie, và chỉ trong đáy mắt ông ta có thoáng một ánh giễu cợt.

- Vậy thật ra thì ồng làm gì trong cái “đống hoang tản” ấy? Ông có thể gây một chuyện gì ở đó, mà tôi lại phải chịu trách nhiệm, ông hiểu không? – Polie bất giác cao giọng.

- Nếu tôi không nói cho ông biết?

- Ông chủ quán này, – Polie hất đầu về phía quầy, là bạn tôi. Chỉ cần tôi bảo một câu, là ông ấy sẽ gọi cảnh sát. Tôi sẽ nói là thái độ của ông rất đáng ngờ, và cảnh sát sẽ đồng ý như vậy.

    Cô phục vụ bưng whiskyđến. Ông tóc điểm bạc vẫn ngồi im, đưa hai tay lên che mặt. Khi ông ta bỏ tay ra, đôi mắt ông ta đẫm lệ. Nhưng ông ta kiêu hãnh ngẩng đầu:

- Thôi được! – Giọng ông ta run run, nhưng lại có vẻ bất cần. – Tôi không định thoả mãn sự tò mò vớ vẩn của ông, nhưng tôi không muốn giây với cảnh sát. – Rồi ông ta lại như khép mình lại. Sau đó, ông ta bỗng hỏi:

- Đã bao giờ ông yêu chưa?

- Tất nhiên tôi có yêu chứ, – Polie gật đầu. – Tôi có vợ, và chúng tôi có ba đứa con.

- Không, tôi muốn nói tới tình yêu say đắm, cuồng nhiệt kia. Yêu đến mất trí, đến điên dại kia. Đến mức mỗi phút xa nhau dài bằng một năm ở dưới địa ngục kia. Shakespeare biết thế nào là tình yêu khi ông ấy mô tả tình cảm của Romeo và Juliette.

Đối với Polie, những lời này quá là cao sang.

- Chắc ông chỉ đùa thôi khi nói rẳng tôi có thể gây một chuyện gì ở trên đó, – người lạ mặt nói tiếp. – Nhưng đúng là ở trong căn phòng đótôiđã giết một người, mặc dù không chủ tâm. Sự việc xảy ra cách đây mười lăm năm. Không, hơn một chút. Mười lăm năm và mãi hôm qua, tôi mới được tha nhưng vẫn phải chịu một thời gian thử thách. Bây giờ ông đã hiểu tại sao tôi không muốn có chuyện gì với cảnh sát. Vào toà nhà kia là vi phạm luật pháp. Vi phạm nhỏ thôi, nhưng… Như thế nghĩa là tôi không qua được thời gian thứ thách. Thật là trớ trêu, phải không ông, nếu tôi lại phải ngồi bóc lịch năm năm nữa chỉ vì tôi nhớ một kỷ niệm và đến căn phòng ấv, nơi xưa kia tôi đã được hưởng những ngày hạnh phúc duy nhất trong đời tôi. – Và ông ta đưa tay vẫy cô phục vụ vừa đi ngang qua.